Hơn sáu mươi năm rồi tôi ngớ ngẩn
lặng lẽ buồn khi lá rụng vào Thu
một cảm giác dạt dào làm thơ thẩn
chiều đi rồi, tâm tưởng vẫn trong tù
Không thể níu thời gian đang vận chuyển
làm chứng nhân cho nhan sắc tàn phai
tôi nhỏ bé đứng bên bờ vực thẳm
gió bên trời từng đợt trút lá bay
một thế giới lặng buồn như dẫy chết
lá rụng rồi lá về cội hay chưa ?
tôi lữ khách đứng ven đồi ảo tưởng
khóc rưng rưng những giọt lê dư thừa