Vu Vơ Tự Tình!
Trưa nay cơm nước đã xong rồi
Bỗng nhiên vô cớ mộng lên ngôi
Nỗi nhớ trong tim lòng xao xuyến
Giọt đắng hững hờ ướt bờ môi
Nhớ qúa đi thôi mộng ái yêu
Trang thơ thắm thiết với nhau nhiều
Kỷ niệm chan chứa duyên mơ ước
Ai hay, chốn vắng sầu cô liêu
Nguyệt lão trớ trêu chuyện nợ duyên
Gieo chi đôi trẻ bao ưu phiền
Buột sợi tơ tình mong manh quá
Mộng vò tơ rối da diết tim
Từ buổi chia xa mối tình đầu
Đường đời vạn nẻo em về đâu?
Giá hồn thơ nối nhịp Ô Thước
Anh xin tha thiết qua nhịp cầu
Em ở phương trời lòng có hay!
Tình cờ nếu em qua lối này
Chén quỳnh, yêu thương anh mời Bé
Sưởi ấm cung buồn mộng đắm say .!.
TT