Người đi về chốn xa xăm
Đêm nghe tiếng gió chỗ nằm, lùa sang ...
Trăng lên ánh tỏa dịu dàng
Nghe như có nỗi bẽ bàng vừa rơi
Ngày qua em khóc em cười
Em vui, em giận chẳng người cùng em
Trăng kia vẫn sáng đêm đêm
Gió kia vẫn cứ lùa thêm nỗi buồn
Hỏi trăng có tủi, có hờn
Có nghe tiếng gió cô đơn hãi hùng
Người nơi cách biệt trùng trùng
Có hay thời khắc tạm dừng ...
quanh đây ...