Có những cơn buồn không tả nổi
vì vô cùng nên đọng suốt trăm năm
bao mùa Đông qua
sao còn nóng hổi ?
trong cô đơn tim chẳng chịu yên nằm
tình yêu bao giờ cũng nông nỗi
Trong thóang vô cùng ta lại tìm nhau
bao viết cứa đã từ lâu ráp nối
sẹo trên da hay sẹo của lòng đau ?
trời sang Thu rồi đó
nhìn lá lìa cành lá biết rơi đâu ?
tơ tháng chín vẫn bàng hoàng trước ngõ
chợt heo may xao xác cuốn bay theo
ta nghe rõ một đôi lời tiễn biệt
lá vô tri đâu biết có ai sầu!