gặp lại người trong một buổi chiều đông
cái giá lạnh buốt trong ḷng như cắt
hai mươi năm trôi vèo trong nháy mắt
biết nói ǵ hơn chỉ cúi mặt ngậm ngùi
gặp lần này là lần cuối mà thôi
hai mươi năm nữa ta chắc đi về đất
giọt nước mắt không vâng lời giấu cất
nên bất ngờ như thế nhẹ nhàng rơi
ngày bây giờ cười lên nhé ta ơi
tiếng khóc ấy không c̣n ai nghe nữa
hai mươi năm mệt nhoài đau khổ
ta chẳng thể nào mà giả bộ mừng vui
người đừng buồn v́ ta chẳng mừng vui
duyên chưa đủ nên chỉ là như thế
ta vẫn khóc hằng đêm như thường lệ
trong giấc mơ người c̣n đến chập chờn
hai mươi năm giữ lại một nỗi buồn
và cay đắng đă cạn lời kể lể
tháng 3,2014