Đêm Trăng mười sáu
Anh bây giờ bên đó có vui không ?
Trăng rực sáng sau vườn đêm mười sáu
Làm em nhớ thời qua mau như chạy
Quá đỗi mê say tận đáy tâm hồn
Sống trên đời tim được mấy lần thương
Mỗi khi mở sao chỉ dường lỗi nhịp
Nói như thế nào phải em hối tiếc
Yêu là cho ai lấy lại bao giờ
Vốn cuộc đời trăm vạn mối âu lo
Nhiều khi giết tình yêu mà kho^ng biết
Bánh thời gian vẫn quay đi mải miết
Ước có khi nào quay ngược ngày sau
Cho chiêm bao sống lại lúc ban đầu
Khi cảm xúc trào dâng trong lồng ngực
Ngắm hoàng hôn cứ ngỡ màu hạnh phúc
Chợt tỉnh ra lệ chảy rất vô tình
Phải lúc nào cũng khóc được đâu anh
Đời vắt kiệt cả những dòng nước mắt
Đã xa rồi thưở thần tiên ngà ngọc
Bỏ lại sau lưng em vụt hóa đàn bà
Thèm vô cùng tiếng trẻ khóc oa oa
Tìm hơi ấm giữa hai hồn xa lạ
Thời gian lấy nơi em lòng gan dạ
Đợi chờ anh hóa đá ... chỉ còn thơ
16/tháng giêng âm lịch