Trăm lẻ một đêm
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm cô khoe với anh về cuốn "Cuộc đời của Pi". Thực sự cuốn sách cuốn hút cô từ trang đầu tới trang cuối. Cô rất muốn anh đọc nó để, ừm, đúng ra th́ chẳng để làm ǵ cả, nhưng cuốn sách hay quá mà anh không đọc th́ thật là uổng. Cô gạ :
- Em vừa đọc được cuốn sách hay lắm, hay từng chữ một. Anh đọc không ? Em cho anh mượn .
Anh cười cười, nửa thật nửa đùa bảo :
- Anh lười đọc lắm, em đọc xong rồi hay là kể lại cho anh nghe đi.
Cô chớp mắt:
- Kể à ? Kể th́ làm sao mà diễn tả được hết cái hay của nó chứ, em đă nói nó hay từng chữ một mà, làm sao kể lại từng chữ được.
Anh vẫn giữ nụ cười trên môi:
- Nếu không kể th́ em đọc cho anh nghe cũng được mà.
Cô cũng đuà lại :
- Nếu anh nói thiệt th́ em đọc thiệt đó.
Anh nheo nheo mắt hỏi :
- Vậy chừng nào bắt đầu ? Mai em làm ǵ ?
Cô ngần ngừ một giây trước khi đáp:
- Mai em phải đi làm. Gần mười giờ mới về tới .
Anh lại cười cười, giọng vẫn nửa đùa nửa thật:
- Vậy là vừa đúng giờ anh chuẩn bị đi ngủ, mai em đi làm về th́ gọi cho anh.
Và nháy mắt một cách lém lỉnh:
- Giống như trong Ngàn lẻ một đêm há em.
****************************
Thật sự cô không biết mối quan hệ giữa anh và cô có thể gọi tên là ǵ.
Lần nào cũng vậy, khi anh gọi điện thoại là sẽ hỏi:
- Em đang làm ǵ? Tối nay tính làm ǵ?
Câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất có lẽ không quan trọng, nhưng nếu câu trả lời cho câu hỏi thứ hai là "chưa có tính làm ǵ hết" th́ chắc chắn câu tiếp theo của anh sẽ là:
- Cho anh mười lăm phút (nếu từ sở làm chạy thẳng tới) hay nửa tiếng (nếu đă về tới nhà), hoặc một tiếng (nếu vừa thức dậy c̣n phải đi tắm) anh đón em đi ăn.
Lên xe, anh sẽ hỏi cô thích ăn ǵ, câu trả lời luôn luôn là "em không biết, anh thích ăn ǵ?" Và rồi chẳng bao giờ anh hỏi thêm lần thứ hai, cứ thế mà quyết định luôn:
_ Hôm nay tự dưng thèm ăn món này món này. Tiệm này ở chỗ này nấu món này là hết xảy.
Và cô luôn ngoan ngoăn đi theo anh vào trong tiệm, ngồi ăn món anh gọi .
Lần nào cũng vậy, anh hẹn cô đi chơi bằng một cú điện thoại:
- Thứ bảy này đi chơi hồ (hay biển, hay bất kỳ một nơi nào đó) nghen ?
- Dạ, mấy giờ anh tới ?
- Khi nào em thức dậy th́ gọi cho anh, anh để điện thoại ở ngay đầu giường.
Thế là cô thức dậy từ 6 giờ sáng, loay hoay lôi cái áo này ra mặc, lại thử cái váy khác, cuối cùng lại xếp tất cả vô ngăn tủ, chọn mỗi hai màu đen và trắng như thường lệ để đi chơi với anh . Cô biết anh có tật ngủ nướng, cái biết này chẳng phải v́ để ư ǵ mà là do anh thú thật với cô . Nên dù thức dậy từ rất sớm, cô vẫn phải chờ đến bốn hay năm tiếng đồng hồ sau mới bấm số gọi anh . Chuông reo tới lần thứ hai là anh nhấc máy, nghe tiếng chào là cô như nh́n thấy ngay nụ cười trước mắt:
- Good morning em. Cho anh một tiếng, anh tới đón em đi .
Và cô luôn ngoan ngoăn đi theo chương tŕnh anh sắp sẵn, nói đúng hơn th́ là chương tŕnh ngẫu hứng, vốn chẳng có sắp sẵn ǵ cả, nên có khi lái xe hai ba tiếng để tới nơi cũng là lúc phải chuẩn bị đi về .
Lần nào cũng vậy, khi lên xe là cô nhăn nhăn mũi :
- Anh đóng mui xe lại được không ? Nắng quá trời .
Thế là anh cười:
- Nắng tốt mà, giết vi trùng.
Cô lại nhăn tiếp:
- Nắng giữa trưa thiêu chết người th́ có .
Và anh luôn ngoan ngoăn đóng mui xe lại theo như cô yêu cầu, để rồi khoảng chừng 5-6 giờ chiều là bắt đầu hỏi:
- Giờ này bớt nắng chưa em ?
Lần đầu đi ăn với anh, cô ngại ngùng ghê lắm. Lâu lắm rồi người đàn ông đi bên cô mới lịch sự và ga lăng với cô như thế . Luôn ân cần hỏi cô thích ǵ, mở cửa xe cho cô, mở cửa tiệm ăn cho cô, kéo ghế cho cô, lau đôi đũa cho cô, châm trà cho cô . Lâu lắm rồi cô tưởng đă quen với việc cô phải là người chọn chỗ đi ăn, hỏi người phục vụ coi có món ǵ ngon, kêu thêm chén canh, ngó chừng coi người đàn ông đi với cô có nhăn mũi chê cái món cô chọn, hay khó chịu nh́n cái bàn lau chưa sạch. Th́ ra lâu thế mà cô vẫn chưa quen . Và bây giờ lại thấy lạ lẫm với những đối xử dịu dàng như vầy .
Lần thứ hai đi ăn với anh, cô vẫn ngại ghê lắm. Cô đă ngập ngừng thật lâu trước khi chịu đi, anh cứ nằn ń:
- Em đừng ngại ǵ hết, anh đi ăn một ḿnh buồn lắm, ăn cũng không ngon .
Và dụ dỗ:
- Cái tiệm Ư này họ bưng lên dĩa nào dĩa nấy như cái mâm, một ḿnh anh th́ ăn không có hết, mà họ nấu ngon lắm kia .
Cô hơi bị lung lay, có lẽ do cô vốn thích làm việc thiện (?), ừ th́ ḿnh đâu phải lợi dụng người ta, là cả hai cùng có lợi đó chứ . Thấy cô có vẻ hơi xiêu xiêu, anh bồi thêm:
- Mai mốt em có job ngon rồi phải đăi lại anh đó nha .
Thế là cô ph́ cười, cái cười như trút bớt một gánh nặng, ừ, sẽ đăi lại anh, chứ đâu có phải ...
Lần đầu anh tới đón cô, cô ngại ghê lắm. Anh mở cửa xe cho cô . Trong xe dịu êm một bản độc tấu piano . Đáng lẽ cô có thể thả hồn theo tiếng nhạc nếu như không phải một tay liên tục vuốt tóc, một tay che mắt cho khỏi chói, trong ḷng lo lắng, chết cha, lát nữa cái đầu ḿnh có như tổ quạ hay không . Ra xa lộ, gió rít lên phần phật quanh cô, từng nốt nhạc giáng vào tai cô những nhát chát chúa như tiếng búa đóng đinh. Cô mím môi, nghĩ bụng, nếu ḿnh đ̣i đóng cái mui lại th́ anh có cho rằng ḿnh giống mới từ dưới ruộng leo lên bờ chân c̣n dính phèn hay không ? Lại nghĩ, sao anh không sợ ḿnh nghĩ anh cũng chỉ là một kẻ trưởng giả học làm sang, chứ ai đời ngay đúng ngọ mà phơi sọ ra như thế này . Lại nghĩ tiếp, may mà chỉ đi trên xa lộ, chứ mà đi ngang cái chợ trời giống như trong bộ phim T́nh người th́ một lát tới nơi đầu ḿnh cũng đầy rau cải, lông gà lông vịt như cô Sa Sa kia lắm . Có lẽ v́ thế mà cô ngoan ngoăn để cho anh sắp đặt mọi thứ khi tới nơi, chứ có c̣n hồn vía đâu mà căi lại kia chứ .
Lần thứ hai anh tới đón cô, cô vẫn c̣n ngại ghê lắm . Cô đeo kính mát, cầm theo cái áo khoác và cái mũ, định bụng leo lên xe là sẽ trùm ngay cái mũ lên đầu . Gió vẫn rít lên phần phật quanh cô, cô thấy h́nh ảnh cổ rụt xuống tận vai, hai tay nắm hai bên vành nón ghịt chặt xuống c̣n khôi hài hơn cả cảnh vuốt tóc. Cô đánh bạo quay qua nói với anh, mặt chắc đỏ lên tận mang tai:
- Anh đóng cái mui lại được không ? Em sợ ... nắng .
Anh trợn tṛn mắt, rồi dường như nghĩ ra, hỏi:
- Em sợ bị ... đen hở ?
Cô thấy ḿnh ngáo vô cùng, nhưng cố trấn tĩnh, làm ra vẻ tiểu thư đài các mà rằng:
- Không phải, nếu phơi nắng mà được rám nắng th́ đỡ, đàng này em mà phơi nắng th́ trán sẽ nổi mụn, má sẽ nổi tàn nhang lên hết .
Và bồi thêm:
- Da em nhạy cảm lắm .
Anh gật gù, ồ, th́ ra thế, và dừng xe lại để đóng mui xe ngay . Rồi từ đó canh chừng, tới chiều chiều là sẽ hỏi:
- Giờ này bớt nắng chưa em ?
Ư chừng như tiếc rẻ cái xe hở mui mà cứ phải đóng kín mít th́ phí đi vậy .
(c̣n tiếp, bây giờ mỏi tay rồi, thôi đi ngủ :))