In Reply to: truyện vừa vừa, không dài, không ngắn posted by Hạ Thanh on Jun 09, 2007 at 01:29:36:
Mối quan hệ giữa cô và anh vẫn chẳng biết gọi là gì .
Đi với anh cô vừa an tâm vừa khó chịu . An tâm vì anh chưa hề có một cử chỉ suồng sã nào với cô, vẫn luôn dịu dàng với một chừng mức nhất định . Khó chịu là vì cái gì cô cũng không biết . Có lẽ vì cô vốn thích mọi thứ phải rành mạch rõ ràng như đen và trắng, chứ không thích cái mập mờ xam xám ở giữa .
Đi với anh, cô bước thong thả, anh cũng bước thong thả, tay chưa hề chạm nhau . Hình như anh không hề có ý định nắm tay cô thì phải . Thế nên cô kinh ngạc nhìn anh xúc một muỗng kem từ cái cốc của cô đang ăn dở và nếm thử, nheo mắt lại khen ngon .
Hôm đi chơi hồ, cô xách đôi dép trên tay, bước chậm từng bước trên bờ cát . Cát nơi này hạt thô nhám, cứa vào chân cô đau nhói, cô có cảm giác như mình là nàng tiên cá đang bước đi trên đôi chân đã được vay mượn . Cô dừng chân trước một trái thông rơi lăn lóc trên cát, cố giữ cho mình đứng vững khi con sóng lạnh buốt ập tới . Cô biết anh đang đứng đâu đó thật gần, nhưng không hề có bàn tay nào đưa ra nên cô ghìm lại được mà không bị ngã . Cô cúi xuống nhặt trái thông lên, và cầm nó theo về sau buổi đi chơi, thấy mình cũng lẻ loi như trái thông bị gió thổi giạt đi này . Thế nên cô kinh ngạc khi ngày hôm sau anh trao cho cô một xấp hình anh chụp cho cô mà cô không biết, không hay . Đôi bàn chân trần với những móng sơn màu tím hồng tươi rói đứng phân vân trước quả thông lẻ loi kia, một bàn chân với những ngón cong cong lại bấu xuống cát, bàn chân kia với những ngón chân tõe ra như để giữ thăng bằng, con sóng gợn chút bọt lăn tăn, còn trái thông thì nằm im lặng dưới bóng chiều tà . Một tấm hình khác chụp cô nghiêng nghiêng đầu, trái thông cầm trên tay, đôi môi chúm chím dẫu ra như đứa bé vòi quà . Cô chỉ lặng im xếp lại những tấm hình, đặt cạnh bên trái thông cô đã mang về để trên đầu giường .
Ngồi xe với anh, cả hai thường sẽ im lặng trên đường đi, nghe nhạc . Trên đường về thường thì cô kể chuyện cho anh nghe, những mẩu chuyện cô nhớ lõm bõm từ những trang sách cô đã đọc qua . Chỉ vì cô sợ anh buồn ngủ không lái xe được mà thôi . Vẫn chẳng có một cử chỉ hay một lời nói nào để cô xác định được mối quan hệ này gọi là gì . Thế nên cô khựng lại một chút mỗi khi anh mở cửa xe cho cô khi về tới nơi cô ở và nhẹ giọng:
- Bye cưng, ngủ ngon nha .
Chữ cưng này có nghĩa là gì cô không biết, nhưng anh chỉ dùng nó khi nói bye với cô, dù là khi đi chơi về hay khi cúp phone . Vậy đó, chỉ là bye cưng . Không một cái nắm tay, không một cái choàng vai hay ôm ghì, chẳng gì hết, chỉ mỗi chữ "cưng" nhẹ bỗng theo cô vào giấc ngủ .
(hôm nay nhức đầu, type được bi nhiêu thôi :), mai mốt tiếp nhe)