In Reply to: Re: Ngôi Nhà Cũ (Phần 1 -12) posted by NGÔI NHÀ CŨ Phần 25 - 26 on Oct 30, 2008 at 17:03:28:
NGÔI NHÀ CŨ Phần 27
Xe Tâm chở hai người rời vùng ngoại ô vào trung tâm thành phố. Saigon vào ban đêm vẫn c̣n nóng nực, ngọn gió mát từ sông chỉ làm dịu được không khí hai bên bờ, đi xa một chút là nhà cửa san sát nhau chắn hết cả gió, để lại sự oi ả dù là đầu mùa Xuân. Trái với Hà nội, Saigon thật ra bốn mùa đều như nhau, chỉ có lúc nóng ít hoặc nóng nhiều thôi. Khoảng từ 6 giờ là thấy các hàng quán nhậu trên đường phố đă bắt đầu đông, có bọn đón khách từ tuốt ngoài, đứng cả ra giữa mặt đường mà vẫy gọi ơi ới, nhiều khi xe gắn máy nào chỉ cần chạy chậm lại là đă có người gần như giữ lấy tay lái để lôi vào quán ḿnh. Mùi xào nấu, mùi thịt nướng quyện lẫn mùi khói xe, cảnh tượng người ăn nhậu ồn ào trong tiệm và trên lề đươ`ng và cảnh xe cộ đan nhau tạo thành một bức tranh sống động. Một kư giả Tây phương đă viết ở Sàig̣n h́nh như tối đến chỉ toàn là đàn bà làm việc trong các quán từ nấu ăn đến chạy bàn đến chiêu đăi, tiếp khách; c̣n đàn ông chỉ thấy ăn nhậu nói phét là giỏi.
Như Ư ngồi sau lưng Tâm, ôm chặt bụng người yêu dấu như chỉ sợ Tâm biến đi . Như Ư hít mạnh để cảm nhận mùi da thịt ngây ngây từ lưng Tâm, Như Ư nghe ḿnh nói thầm trong óc "Anh ơi, ở lại với em đêm nay, đừng về nhé anh". Chợt bàn tay Tâm đặt lên tay Như Ư và bóp nhẹ nhưng chặt làm Như Ư bồi hồi nghĩ tiếp "Anh nghe được em nghĩ ǵ sao ?", rồi đặt cằm lên vai Tâm cho gió thổi bay mái tóc đen.
Hai người măi trong hạnh phúc đang có nên không biết Trần Diên từ năy giờ vẫn lái xe phía sau canh chừng. Diên sau khi nói chuyện với thằng con ông thiếu tá hàng xóm, vẫn chưa thỏa măn bèn vào các nhà phía sau vườn hỏi ḍ về xác con mèo, không ai nhận là có vứt xác mèo vào vườn cả.
Hắn vào quán, nhậu hai lon Heineken vừa trả tiền, ra xe định đi về th́ thấy Tâm chở Như Ư đi ngang. Sẵn không có ǵ làm lại thấy dáng dấp yêu kiều của Như Ư nên hắn lái xe theo sau xa xa. Đến khi thấy hai người vào nhà hắn ghi lại số nhà rồi đi.
Như Ư vào không thấy mẹ đâu, nh́n lên bàn thấy tờ giấy ghi vài chữ là bà ở chơi nhà người quen ngày mai mới về. Như Ư thầm cám ơn mẹ đă dành cho hai đứa một buổi tối riêng với nhau. Như Ư vào bếp rán bánh chưng cho hai người ăn tối rồi pha trà sen. Buổi tối Saigon vẫn c̣n ồn với tiếng động từ sinh hoạt gia đ́nh. Hai người ngồi trên ghế salon ăn bánh trước cái TV đang có chương tŕnh ca nhạc. Chợt điệu nhạc bài "Lên xe tiễn em đi" dạo lên rồi giọng ca người nam ca sĩ thật thống thiết:
"... Bên em có trăng soi
Anh một ḿnh thương nhớ
Trời mùa Đông Paris
Suốt đời thèm trăng soi
Hôn nhau phút này,
Chia tay tức th́
Em ơi! Khóc đi em, khóc đi em,
Khóc đi em.
Sao rơi rớt rụng
Môi em ướt mềm
Em ơi! Khóc đi em, khóc đi em,
Khóc đi em.
..."
Tâm quay lại thấy trên g̣ má Như Ư đang lăn dài hai giọt lệ, Như Ư gục mặt vào ngực Tâm, bờ vai rung rung theo xúc động không nén được.
- Nín đi em, nín đi
- Em muốn trời đừng sáng, để anh đừng đi .
- Tháng sau anh trở lại, ḿnh làm đám cưới nhé em.
- Dạ
- Em không được đi làm nữa đó.
- Không anh, em sẽ báo cho họ biết là không đến nữa .
Như Ư vẫn khóc rưng rức, dấu mặt không cho Tâm thấỵ Tâm ngă người xuống ghế salon kéo Như Ư theo. Hai khuôn mặt gặp nhau trong cái hôn đầu tiên lẫn giọt nước mắt mằn mặn. Tâm th́ thào
- Như Ư ơi!
- Tâm ơi, anh là cả cuộc đời của em.
- Em có phải là của anh không?
- Phải đó anh, em trao cho anh tất cả.
Tâm cúi xuống hôn lên môi, lên mắt rồi lên cổ Như Ư, Như Ư mềm người đi trong những cảm xúc ngất ngây, hai ṿng ôm chặt lấy Tâm, giọng lạc đi:
- Anh ơi, Anh ơi
rồi không nói được nữa v́ nụ hôn thật lâu, thật nồng nàn của Tâm. Như Ư xiết lấy Tâm, th́ thào, hai mắt nhắm lại:
- Cho em làm vợ anh đi!
Th́nh ĺnh có tiếng gơ cửa phía ngoài:
- Mở cửa, mở cửa, công an phường đây!
Hai người ngồi dậy kéo lại áo quần cho thẳng trong tiếng gơ cửa liên tục, Như Ư đi ra mở cửa, hai người công an bước vào nhà, đưa mắt nh́n khắp nơi, Như Ư cố trấn tỉnh hỏi người công an phương có quen nàng, nhưng giọng nói cũng bắt dầu run run:
- Chuyện ǵ thế hở anh Nam?
- Chúng tôi có người báo là hộ này có người cư trú bất hợp pháp nên đến kiểm tra. Mời tất cả mọi người trong nhà này ra đây.
Tâm ngồi ở ghế salon quay lưng ra cửa, nghe nói đứng dậy tiến ra:
- Trong nhà chỉ có hai người chúng tôi, bà cụ mẹ cô này đi vắng.
- Ông là ai, có trong hộ khẩu không?
- Không, tôi là bạn đến thăm thôi .
- Yâu cầu ông cho coi giấy tờ.
Tâm đưa passport ra, người công an coi sơ rồi bỏ vào túi luôn làm Tâm chưng hửng. Người công an nói:
- Ông đăng kư ở khách sạn nào, sao không về đó ngủ? Ông có biết là ông ở lại đây mà không đăng kư tại công an phường là trái phép không?
Tâm vừa giận vừa lo v́ passport ḿnh bị giữ, trả lời:
- Tôi chỉ đến chơi, cũng sửa soạn đi về đâỵ
Người công an cười đểu giả:
- Ông đừng chối quanh, quá giờ giới nghiêm đă nửa giờ rồi c̣n đi đâu. Ông đă phạm luật cư trú và luật ngoại kiều th́ xin mời theo chúng tôi về phường làm việc.
Như Ư năn nỉ:
- Anh Nam, chúng tôi măi nói chuyện nên quên giờ giới nghiêm, xin anh châm chước cho.
Hai người công an nhất định lôi Tâm ra xe về phường, trong lúc Như Ư vừa lo vừa lấy giầy cho Tâm đi, Tâm ôm Như Ư, hôn nhẹ vào tai và nói thật nhỏ "Cất cái túi của anh đi em", Như Ư chỉ gật đầu mà mắt ứa lệ rồi nh́n theo Tâm ra xe, trong khi trong một góc tối xéo bên kia đường, Trần Diên đang mỉm cười đắc chí.
Như Ư vào nhà cất kỹ cái túi của Tâm, ngồi thẫn thờ không biết phải làm ǵ, đầu óc rối bời, nàng biết thiếu úy Nam của công an phường này nổi tiếng là lột tiền, nhưng không bao giờ ăn thẳng mà chỉ qua cô vợ. Một phần Như Ư không có tiền nhiều, dù biết là trong túi Tâm gửi có nhưng không muốn mở ra xem, một phần v́ cô vợ rất ghét Như Ư v́ biết Nam say mê Như Ư, muốn đút tiền khi cũng phải kiếm người làm c̣. Như Ư gục đầu vào gối khóc một lúc, bỗng quả quyết thay quần áo, lấy xe đi .
Ngoài đường giờ giới nghiêm thật vắng đến rợn người, tiếng xe Honda của Như Ư trong đêm thanh nổ càng to, Như Ư vừa lái xe vừa sợ hăi v́ nếu bị bắt là có thể mất xe mà con gái ban đêm bị mang vào phường công an th́ chưa chắc đă an toàn. Họ có thể cho nàng là gái ăn sương nên sẽ đối xử như với gái điếm, Như Ư rùng ḿnh khi nghĩ đến điều đó. Chợt 1 bóng cảnh sát gác đường thổi c̣i tiến ra định chặn Như Ư lại. Như Ư thấy chuyện ḿnh đang sợ lại xảy ra, trong một chớp nhoáng, nàng rồ ga quẹo vào con đường ngang trong tiếng hét của người cảnh sát và tiếng súng chỉ thiên chát chúa.
B́nh thường Như Ư không phải là người gan dạ mà bây giờ phóng xe trong giờ giới nghiêm lại lo bị đuổi bắt nên tay nàng run bần bật nhiều lúc không cầm nổi tay ga làm cho chiếc xe chồm lên rồi hục hặc muốn tắt máy. Như Ư cắn môi gần bật máu cố giữ cho xe được thăng bằng trong khi tiếng c̣i hụ xe tuần cảnh càng lúc càng gần, may mà đă đến gần nhà Vấn, nàng quẹo vào 2 ngơ th́ vừa vặn chiếc xe Jeep cảnh sát chạy vụt qua con đường chính.
Mồ hôi Như Ư toát ra ướt cả áo, nàng bấm chuông nhà Vấn mà tay chân c̣n run lập cập. Vấn ra mở cửa, rất ngạc nhiên khi thấy Như Ư, Mai theo sau không biết là ai định hỏi th́ Vấn đă nói ngay:
- Ḱa Như Ư đó hả, có chuyện ǵ xảy ra cho Tâm hay sao ?
NGÔI NHÀ CŨ Phần 28
Mai hiểu ra, d́u Như Ư vào nhà, vừa ngồi xuống ghế salon Như Ư bỗng thấy đầu óc quay cuồng, không gượng được phải nằm xuống sắp sửa ngất đi, người run rẩy và mặt tái xanh, Mai phải lấy chăn quàng và bôi dầu gió cùng xoa chân tay một lúc. Tỉnh lại Như Ư bật khóc kể chuyện Tâm bị bắt về công an phường cho vợ chồng Vấn nghe. Vấn đứng nghe hết câu chuyện, trầm ngâm đi tới đi lui, Mai ôm Như Ư an ủi. Hai vợ chồng đưa mắt nh́n nhau, cũng thấy việc này trong đêm nay khó mà giải quyết, v́ chính Vấn cũng không dám vi phạm giới nghiêm. Vấn hỏi Như Ư:
- Lúc năy Như Ư kể là công an nói có người báo nên đến xét nhà, thế Như Ư có bị ai ghét ǵ không, sao lại biết Tâm là Việt Kiều đến nhà?
- Không có ai đâu anh Vấn, họa chăng là ông thiếu úy Nam có đôi lần nhăn nhở với em nhưng sợ bà vợ nên thôi. Hay ông Nam muốn làm khó em là chính c̣n bắt anh Tâm là cớ.
Vấn lắc đầu
- Anh không nghĩ là v́ em, có thể họ muốn làm tiền.
Bỗng h́nh ảnh Trần Diên hiện ra trong đầu Vấn với những lời lúc Vấn trả ch́a khóa cho hắn, hắn có bóng gió với Vấn là vẫn nghi ngờ Tâm lấy được cái ǵ trong ngôi nhà cũ.
Như Ư rút ra năm tờ 100 USD, đưa cho Vấn, nghẹn ngào:
- Tiền này anh Tâm đưa cho mẹ Như Ư để lo bác sĩ thuốc men lúc em c̣n mê man, bây giờ không cần nữa, xin anh Vấn giúp anh Tâm, anh t́m cách đưa họ tiền đi, chứ Như Ư không c̣n biết cách nào cả. Em chỉ sợ anh ấy hụt chuyến máy bay dù như thế sẽ được gần anh ấy lâu hơn.
Vấn thở dài nói:
- Như Ư từ từ để anh tính.
Vấn gọi điện thoại cho Trần Diên, thoạt đầu hắn làm như ngạc nhiên và nói rất tiếc là không giúp được. Đến khi Vấn hỏi thẳng hắn muốn bao nhiêu th́ Diên vờ nhân nghĩa nói hắn không lấy tiền của Vấn chỉ đưa cho người khác để thu xếp.
Chính Trần Diên sau khi ghi số nhà Như Ư đă ghé trụ sở công an phường. hắn mừng v́ phường này do thiếu úy Nam coi, là người đă có làm ăn chia chác với hắn nhiều vụ.
...
Hắn kéo Nam ra quán nhậu, th́ thào:
- Ê chú Nam, có vụ này làm ăn được đó mà lại an toàn.
- Cha, nghe anh Hai nói được quá, làm ăn sao đây anh Hai?
- Có thằng Việt Kiều đang ở trong nhà này nè, anh chắc là nó c̣n ở chơi lâu, chú đợi quá giờ giới nghiêm đến kiểm tra, nếu nó c̣n ở đó th́ xách về phường giữ người và passport lại, phạm luật cư trú mà, anh biết mai nó bay về Pháp nên chú hù nó một hồi là nó x́ tiền ngay.
Diên đưa số nhà cho Nam rồi nói:
- Nhớ phần anh nghe chú Nam.
- Dĩ nhiên rồi, Anh hai yên chí đi mà, Ồ mà nhà con nhỏ Như Ư chứ ai, để đàn em bắt con nhỏ hay làm bộ này luôn.
- thôi chú, vụ này chủ yếu gơ thằng Tâm thôi, c̣n mai mốt chú thiếu ǵ dịp khác.
...
Tuy vậy giờ đây Trần Diên lại là kẻ nhận tiền để chia chứ không phải Nam nên hắn đắc chí thấy mọi việc nằm trong tay hắn cả, hắn đ̣i 700 đô la khiến Vấn phải vừa thương lượng vừa ngầm dọa sẽ nhờ người khác rẻ hơn v́ chuyện trễ giới nghiêm có nửa giờ chỉ là vi phạm nhẹ thôi. Cuối cùng hắn đồng ư lấy 400 đô. Hắn tính trừ đi 100 cho Nam th́ vẫn c̣n lời chán. 100 USD thời ấy là 5 tháng lương thiếu úy rồi. Thế là một tiếng sau, Diên đi theo xe Nam chở Tâm về nhà Vấn là nơi Tâm có đăng kư đến chơi từ cả tuần nay. Vấn không muốn Diên và Nam vào nhà ḿnh có thể hạch hỏi về sự có mặt của Như Ư nên ra tận ngoài đón Tâm, kín đáo đưa vào tay Diên một phong b́ nhỏ, Diên dùng lưng che không cho Nam thấy đếm đủ 4 tờ 100 USD rồi nhón hai tờ cất túi. Ra đến xe hắn làm bộ mở bao thư trước mặt Nam cho Nam thấy chỉ có hai tờ, rồi dúi cho Nam 1 tờ. Hai tên cười đắc chí rồi lái xe đi .
Tâm vào nhà, nét mặt mệt mỏi và chán chường v́ đây đă là lần thứ mấy bị công an cảnh sát hạch hỏi và giữ chân. Mọi người ngồi nói chuyện an ủi nhau một lát th́ vợ chồng Vấn vào pḥng trong để cho Tâm và Như Ư ở ngoài. Hai người ngồi cạnh nhau, Như Ư dựa đầu vào vai Tâm. Tâm nói:
- Ngày xưa anh mong về lại biết bao nhiêu, để sống trên quê hương ḿnh, anh không sợ thiếu tiện nghi vật chất, nhưng cái cảnh cường hào ác bá này th́ ḿnh khó mà sống được. Lúc nào cũng phải đương đầu với những bất công, hà hiếp. Anh sẽ đưa em sang Pháp, đời sống tuy có nỗi buồn viễn xứ, có sự lạc lơng giữa người ngoại quốc, có niềm khao khát tiếng gà ban trưa, bóng dừa, bóng cau trên đường quê, nhưng ít nhất có tự do và pháp luật hẳn ḥi. Dĩ nhiên ở đâu cũng có người xấu. Kẻ bất lương, trộm cướp ở Âu Mỹ cũng nhiều nhưng không phải bất cứ tên cảnh sát đứng đường nào cũng bắt nạt ḿnh được.
Như Ư dù không hiểu hết suy nghĩ của Tâm, nhưng chỉ cần biết là đang ở bên Tâm là đủ, nắm tay Tâm Như Ư khẻ nói:
- Em chỉ cần sống cạnh anh, anh ở đâu th́ em ở đó .
Trời 5 giờ sáng đă hé ánh ban mai. Thành phố lại bắt đầu một ngày mới lên, tiếng người buôn bán dọn hàng chen vào tiếng xe cộ. Tâm đưa Như Ư xuống đường lái xe về nhà Như Ư, lấy cái xách đựnh tiền và hộp kem đánh răng rồi kêu Taxi về khách sạn. Lúc vào Hotel không có ai ngồi chờ khách ở quầy tiếp tân nên Tâm đưa Như Ư lên thẳng trên pḥng mà không báo cho ai, là ngày chót và ban ngày nên Tâm cũng chẳng cần giữ điều lệ hotel nữa.
Như Ư phụ xếp va li cho Tâm, từng cái áo cái quần, ve vuốt trong tay, hít lấy mùi quần áo Tâm mà mắt đỏ au. Tâm xuống nhà khách của Hotel lấy nước ngọt, mở tủ lạnh lấy đá rồi đổ nước vào khay để làm đá lại.
Kiểm soát xong hành lư, Tâm ôm lấy Như Ư vào ḷng, hai người yên lặng thật lâu, nghe nỗi buồn biệt ly thấm từng tế bào, từng thớ thịt. Rồi là những nụ hôn quấn quưt trao nhau trong ṿng tay không muốn mở. Hai người nằm bên nhau, thật tha thiết mà không có một đ̣i hỏi về xác thịt, thêm phần mệt mỏi v́ tối qua không ngủ được, Tâm và Như ư cuộn vào nhau, thiếp đi trên giường nệm trắng.
...
Tiếng chuông dồng hồ báo thức gọi hai người dậy. Sửa soạn xong Tâm và Như Ư cùng lên nhà Vấn. Vợ chồng Mai, Vấn dọn một bữa ăn trưa thật thịnh soạn đễ tiễn chân Tâm, nhưng Tâm và Như Ư chẳng ăn được miếng nào. Lên đến phi trường, Như Ư không cầm ḷng được khóc nức nở làm Mai cũng đỏ mắt theo. Tâm xiết chặt tay Vấn trong niềm cảm động không lời. Vấn hứa sẽ đưa Như Ư về nhà để chờ điện thoại của Tâm từ Bangkok như đă hẹn, để chắc là Tâm đă ra khỏi nước b́nh an, Mai nói sẽ gặp Như Ư thường xuyên để cổ động và an ủi.
Không khí nóng hực và ồn ào chật ních người đưa đón ở Phi trường làm Như Ư lại cảm thấy xây xẩm, lại thêm sự đau đớn của lúc tiễn đưa, nên Như Ư cứ dựa vào Tâm mà nức nở. Tâm thấy Như Ư xanh xao lại càng thương cảm.
Giờ vào làm thủ tục đă đến, thân nhân không được vào theo, Tâm ôm Như Ư một lần cuối, hôn nhẹ lên đôi môi, th́ thầm nói
- Anh lại về với em mà Như Ư, đừng khóc nhiều nhé em.
Tâm bước qua khung cửa, ngoái lại thêm một lần rồi thêm một lần cho đến lúc khuất tầm nh́n. Như Ư phải dựa vào Mai, nước mắt chảy chan ḥa trên mặt. Vấn cố trông theo Tâm vào chỗ khám giấy tờ, chỉ thấy Tâm đi theo một sĩ quan Hải Quan vào một pḥng riêng, trong ḷng Vấn lo ngại nhưng không dám nói cho Mai và Như Ư biết. Ba người đợi đến lúc máy bay cất cánh mới chịu ra về.
Tâm đưa passport vào, người trung sĩ coi xong lặng lẽ bấm 1 nút điện, bên trong một viên trung úy hải quan bước ra, cầm lấy passport.
- Mời ông theo chúng tôi khám hành lư.
Tâm thấy t́nh trạng này không thể đút tiền được, nếu làm c̣n có nguy cơ bị bắt nên lẳng lặng theo người Hải quan đến nhận diện vali của ḿnh, không biết Trần Diên núp bên trong đang theo dơi. Cuộc khám xét thật kỹ lưỡng nhưng chưa có máy tia X nên tất cả, hải quan đều tháo ra khám xét ngay cả quần áo trên người Tâm. Tâm sốt ruột v́ sát giờ bay mà họ vẫn điềm nhiên. Đến lúc khám xách tay cũng không có ǵ.
Viên hải quan cầm b́nh tích thủy lắc lắc thấy có tiếng lạo xạo, hỏi
- Ông đựng cái ǵ trong này đây?
- Nước đá cục để giữ lạnh cho thuốc của tôi .
- Mời ông mở ra xem.
- Vâng ông cho xin cái chậu.
Tâm mở nắp b́nh đổ ra chậu mười mấy cục nước đá và 1 b́nh thuốc nhỏ. Người hải quan lấy tay quơ các cục nước đá để kiểm chứng, rồi tháo đáy b́nh tích thủy ra xem, không thấy ǵ lại trả lại cho Tâm để mặc chàng loay hoay lắp lại và đổ đá cùng thuốc vào b́nh trở lại . Cuối cùng chỉ c̣n lọ kem đánh răng c̣n khá đầy, viên trung úy hải quan cầm lên ngắm nghía một lúc rồi vặn nắp ra, bóp tất cả kem vào một cái dĩa và nắn măi cái vỏ dẹp lép. Với vẻ mặt lạnh như tiền, anh ta nói
- Xong rồi, ông lên pḥng đợi đi.
Trên đường về nhà Vấn, Như Ư như người mất hồn, Vấn cũng trầm ngâm không nóị Vào nhà mọi người quay quần trong pḥng khách. Thời gian lặng lẽ chầm chậm trôi qua, linh tính Như Ư cảm thấy điều ǵ không yên, nhưng không dám nói cho ai biết. Theo lịch tŕnh th́ khoảng 1 tiếng nữa máy bay sẽ đáp xuống Bangkok. Vấn vặn TiVi ra coi cho đỡ buồn, chương tŕnh bỗng nhiên bị cắt ngang bởi một tin tức vừa được đưa đến:
"... Theo thông báo của đài Tiếng Nói Việt Nam, chuyến máy bay của hăng hàng không Thai Airlines số 445 từ thành phố Hồ Chí Minh đi Bangkok chở 220 hành khách đă nổ tung và rơi trên không phận Kampuchia. Nguyên nhân của tai nạn này chưa rơ nhưng theo các chuyên viên hàng không cho biết, hy vọng có người sống sót rất mong manh. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dơi và tường thuật. Quí vị có thân nhân trên chuyến này xin liên lạc với văn pḥng Air Thai để được cập nhập hóa. Xin nhắc lại chuyến máy bay của Thai Airlines số 445 từ thành phố Hồ Chí Minh đi Bangkok chở 220 hành khách đă nổ tung và rơi trên không phận Kampuchia "
Mọi người sửng sờ, Vấn nh́n lại tờ photocopy vé máy bay của Tâm th́ đúng là chuyến Tâm đi. Như Ư hét lên một tiếng, không có sức để khóc, chỉ nghe tim quặn lại, đau nhói như có mũi tên đâm ngang. Như Ư ôm lấy ngực lảo đảo rồi gục xuống sàn, bất động.
- c̣n tiếp -
Phạm Doanh