In Reply to: Re: Ngôi Nhà Cũ (Phần 1 -12) posted by Ngôi nhà cũ (Phần 23-24) on Oct 28, 2008 at 18:15:00:
NGÔI NHÀ CŨ Phần 25
- Như Ư tha lỗi cho anh nhé
Tâm nói xong, một tay vẫn c̣n kẹp cổ, một tay giật tung áo Như Ư ra rồi sờ bóp vào ngực nàng, người run lên v́ hổ thẹn. Thân h́nh Như Ư chợt giật lên, một tiếng thét như dồn nén từ muôn đời trong vô thức kinh hăi bật ra, 2 tay vùng chống cự, móng tay cào sớt cả tay Tâm. Tâm thấy Như Ư mở mắt thật to c̣n đầy nét kinh hoàng, dù sức c̣n yếu sau 3 ngày nằm liệt vẫn vùng vẫy, Tâm ôm chặt Như Ư vào người, mừng như điên lên
- Như Ư! Như Ư! Như Ư ơi! đừng sợ, anh đây, đừng sợ em, ôi em tỉnh lại rồi, cám ơn trời phật, cám ơn Chúa.
Như Ư ôm chặt Tâm khóc, người lả đi v́ không c̣n sức, Tâm bế Như Ư đặt lại lên giường, cúi xuống hôn lên trán, Như Ư nắm tay Tâm không buông ra một phút nào, nước mắt trào ra trên khoé mắt, chảy sang hai bên, miệng nhấp gọi tên Tâm khó nhọc. Nh́n lại trên tay ống plastic truyền nước biển dường như không biết ǵ cả, Tâm nói:
- Em nằm yên đi, 3 ngày mê man rồi đó, em làm anh lo quá.
Như Ư nằm yên nh́n Tâm rồi b́nh dung dịch dưỡng sinh , dần dần hiểu ra, th́ thào hỏi
- Hôm nay ... thứ mấy ... rồi anh?
- Mùng năm Tết, em vào nhà thương hôm mùng hai, em bị ngă xe biết không?
Như Ư lắc đầu, nh́n xuống thấy áo bị tung ra, Tâm kéo vạt che lại, ngượng ngùng:
- Anh xin lỗi em, là anh đấy, anh làm thế hy vọng nhờ cái shock mà em tỉnh dậy, may mà nhờ trời c̣n thương chúng ḿnh, tha lỗi cho anh.
Như Ư lắc đầu tỏ ư không cho Tâm nói tiếp, tay dơ lên muốn chạm mặt Tâm mà không nổi, Tâm cúi xuống, áp má vào ḷng bàn tay Như Ư để nghe những ngón tay nhỏ xoa măi lên mặt lên tai .
- Chờ anh vắt nước cam cho em nhé.
Tâm phải gỡ măi, tay Như Ư mới chịu buông rạ Tâm ngồi vào giường đỡ cho Như Ư ngồi dựa vào ḿnh, cầm ly cho Như Ư uống từng ngụm nước cam nhỏ. Hết một ly và ăn mấy trái nho, Như Ư có phần nào khỏe ra nhưng Tâm cũng đặt nằm lại trên giường. Như Ư nh́n Tâm:
- Anh vẫn ở cạnh em thật không anh?
- Thật đó em, em qua khỏi tai nạn rồi, chắc mẹ em mừng lắm
- Rồi anh lại bỏ em mà đi thôi.
- Như Ư ơi, ba ngày em hôn mê, có biết anh cầu trời ǵ không?
- Nói em biết đi!
- Anh đă nguyện nếu trời cho em tỉnh dậy, chúng ta sẽ ở bên nhau suốt đời, bé chịu không?
Như Ư lại mệt trở lại chỉ cầm tay Tâm đặt lên má lên môi, ánh mắt cảm động long lanh ngấn lệ. Được một lúc Như Ư nói, giọng thoang thoảng
- Anh cho em ngồi dậỵ
- Em cứ nằm cho yên.
- Em bớt rồi anh.
Tâm chèn gối cao lên, đỡ cho Như ngồi dựa vào thành giường
- Anh lấy trong tủ cái áo màu xanh cho em thay.
Tâm đứng lên mở tủ, lấy áo mang lại giường đưa cho Như Ư. Như Ư không cầm áo mà cầm lấy tay Tâm, nhắm mắt lại nói như trong cơn mơ
- Thay áo cho em, em c̣n yếu lắm
Tâm ngần ngừ một lúc rồi rút ống truyền nước biển, cởi cái áo Như Ư mặc từ nhà thương, rồi khi về đến nhà mẹ Như Ư không dám thay v́ sợ và không biết cách tháo ống tiếp dưỡng. Không cố ư nh́n nhưng bờ vai và g̣ ngực Như Ư vẫn nằm trong tầm nhăn quan. Tâm phải chú tâm vào chuyện thay áo, c̣n Như Ư tuy nhắm mắt nhưng g̣ má ánh lên nét thẹn thùng.
- Có phải ḿnh sẽ sống với nhau không anh?
- Đúng vậy đó Như Ư
- Em có được hạnh phúc đó sao anh?
Tâm cài khuya áo xong, gắn ống lại, lại dỗ cho Như Ư uống thêm ly nước cam. Lấy khăn lau mặt cho Như Ư, Tâm vỗ về
- Em cố ăn uống cho lại sức, ngày mai, ngày mốt đi chơi với anh.
- Bao giờ anh đi?
- Chiều mốt.
Như Ư tránh không nh́n Tâm, xoay mặt vào tường, vai rung rung. Tâm th́ thầm
- Ḿnh c̣n hai ngày nữa mà em, rồi tháng sau anh qua lại.
Bên ngoài có tiếng mẹ Như Ư về đang mở cửa. Tâm bước ra ngoài, đỡ giỏ thức ăn đặt xuống
- bác ơi, Như Ư tỉnh dậy rồi
Bà mẹ ối trời một tiếng rồi lật đật vào trong, Như Ư gọi khẽ
- Mẹ!
Hai mẹ con ôm nhau khóc mùi mẫn. Tâm ở lại măi đến qua bữa cơm tối Như Ư mới chịu cho về. Tâm ṿng lên nhà Vấn kể lại, Mai và Vấn rất mừng cho hai người, Vấn mang bia ra bắt Tâm ngồi lại chơi nhậu tôm khô củ kiệu và ché.
Về đến khách sạn, chưa ngủ được nên Tâm lo xếp vali, lá thư Đông Phố hiện ra làm Tâm khựng lại, cầm lá thư Tâm nằm vật xuống giường, từng lời trong thư lại vang vang trong óc Tâm.
Rồi cuốn phim trong đầu Tâm làm hiện ra tuần lễ sau cùng với những gặp gỡ và biến cố xảy ra cho Tâm và Như Ư.
Tâm đọc đi đọc lại lá thư Đông Phố nhiều lần dù chàng đă thuộc ḷng, chỉ muốn nh́n nét chữ thân thương. Tâm ngồi vào bàn, lấy giấy viết thư cho Đông Phố
"Saigon, ngày ....
Đông Phố thân mến,
Anh rất mừng khi nhận được thư Đông Phố từ tay Vấn. Trong cuộc đời vẫn c̣n những xếp đặt của trời đất phải không Phố ? nên O Liên thấy anh mà không gọi kịp, viết sang cho Phố báo tin và Phố nghĩ ra Vấn, c̣n giữ địa chỉ của Vấn và anh về lần này lại gặp Vấn sau 15 năm.
Từ 75 đến nay không gặp nhau nhưng anh mong Đông Phố vẫn khỏe và đẹp như xưa. Nghe tin buồn của Phố anh không biết nói ǵ hơn là mong Phố đă vượt qua được nỗi đau đó, và Phố có quyền được hưởng hạnh phúc sau những mất mát lớn lao .
Anh mong mỏi cầu chúc Đông Phố t́m được hạnh phúc nàỵ Bây giờ cũng như hai mươi năm trước anh không làm được điều đó. Nếu ngày xưa những ràng buộc là ở phía Phố th́ bây giờ lại ngược lại. Dù sao anh cũng rất vui v́ biết Phố b́nh yên, và có một đời sống tương đối ổn định như Phố kể. Về lại Pháp anh sẽ gọi điện thoại cho Phố, có thể sau khi Phố nhận được thư nàỵ
Lời thư không tỏ hết dược những ǵ anh muốn nói, chỉ cầu chúc Phố vẫn khỏe vẫn đẹp, mong Phố sẽ t́m lại được hạnh phúc.
Anh
"
....
Đại úy Trần Diên bị cấp trên xạc một trận v́ tŕnh báo tin thất thiệt. Diên tức tối về lại ngôi nhà cũ để coi lại. Hắn dụ thằng Phúc con thiếu tá hàng xóm đi uống nước ở quán đầu ngơ
- Chú ĺ x́ Tết cháu nàỵ
- Cám ơn chú.
- À Phúc này, cháu đào cái hố ở sau vườn phải không?
- Vâng chú Diên.
- Phúc kể cho chú nghe chuyện chôn mèo đi!
- À sáng sớm hôm chú Việt kiều thấy cháu rửa mặt ngoài sân, chú ấy vẫy cháu sang, chỉ cho coi 1 con mèo chết trong vườn rồi nói cháu chôn cho vệ sinh, tránh truyền nhiễm th́ chú cho tiền.
- Chú ấy cho cháu bao nhiêu ?
- Một trăm ngàn - Phúc nói bớt đi phân nửa
Diên móc túi lấy thuốc lá mời Phúc, thằng nhỏ 16 tuổi thấy được coi như người lớn rất thích, ngậm ph́ phèo
- Con mèo đó cháu có thấy bao giờ chưa ?
- Chưa chú Diên, chắc nó chạy đến đó rồi chết hay mấy nhà đằng sau vứt vào .
- Khi nào th́ bố cháu ra ?
- Cháu vào nhà lấy thuổng, đào được một tí th́ chú ấy vào nhà chơi rồi bố và chú đứng xem.
- Thế tự cháu lựa chỗ chôn à, sao lại ở đó mà không ở chỗ khác ?
- À chú ấy chỉ cháu đó.
- Thế cháu có khác chỗ đó có vết đào trước không?
Thằng Phúc ngớ người ra, suy nghĩ một lúc, rồi nói
- Cháu không biết, cháu chỉ thấy chú Việt Kiều lấy miễng sành cào cào làm dấu cho cháu đào đất thôi.
Diên suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn nhất định cho là vợ hắn nghi đúng, nhưng biết không làm ǵ được v́ không có bằng chứng. bèn nói cho qua chuyện.
- Thôi chuyện tầm phào đó không cần nói tới nữa. Dù sao th́ chú ấy cũng dọn đi rồi.
Diên nói chuyện quanh co với Phúc một lúc, Phúc đi về nhà, Diên ngồi suy nghĩ, lẩm bẩm
"Cái thằng Tâm này, mày mà đào dược cái ǵ cũng không mang ra được đâu, tao sẽ báo cho Hải quan khám thật kỹ khi mày ra lại!"
NGÔI NHÀ CŨ
Phần 26
Như Ư tỉnh dậy từ sáng sớm, cả ngày qua mẹ nàng chăm sóc tận tâm nên hôm nay Như Ư có phần khỏe lại, đă ăn uống được b́nh thường. Mẹ nàng kể lại mọi chuyện từ lúc Như Ư ngă xe đến lúc tỉnh lại, kể luôn về sự quan tâm và giúp đỡ của Tâm. Như Ư cảm động vô cùng, thưa với mẹ về các lần gặp gỡ của hai người. Mẹ nàng rất vui khi biết Tâm là người tử tế và có ư định xây dựng với con gái ḿnh. Bà chép miệng nói:
- Mẹ cũng hy vọng cho con được nơi chốn tử tế, mẹ chỉ ngại anh ấy về Pháp lại quên con thôi.
- Mẹ! anh ấy hứa với con hai lần rồi, con nghĩ anh ấy không nói dối con đâu. Con chỉ lo sau này mẹ c̣n có một ḿnh ở nhà nên con băn khoăn lắm.
- Con đừng lo cho mẹ, mẹ mong con được hạnh phúc là mẹ vui. Con đi rồi mẹ sẽ về Lái Thiêu với d́ Tư, d́ ấy cũng c̣n có một ḿnh. Thỉnh thoảng con về thăm mẹ là tốt rồi. Mẹ không muốn theo con ra nước ngoài đâu. Tiền anh ấy đưa để lo bác sĩ thuốc men cho con đây này, chút nữa con đưa lại anh ấy đi.
Chợt có tiếng bấm chuông, Như Ư gần như ngă bổ ra ngoài cửa để đón Tâm. Tâm bước vào nhà thấy Như Ư mặt mũi đă có thần sắc lại rất mừng. Mẹ Như Ư hỏi chuyện qua loa rồi lấy giỏ đi chợ Tâm lễ phép hỏi:
- Thưa bác, ngày mai là cháu bay về lại Pháp, xin bác cho phép cháu đưa em đi chơi bù cho mấy ngày mê man, chắc trưa và chiều không ăn cơm nhà.
- Ồ cậu không về nhà sao, tôi cảm ơn cậu định mời ở lại ăn vài bữa cơm cho đến lúc về.
Như Ư giật tay áo mẹ
- Mẹ!
Bà mẹ hiểu ư, cười nói
- Thôi cậu đưa em nó đi chơi đi, tôi cũng đi chùa tối mai mới về. Mà phải chờ bác sĩ đến đă nhé.
Nói xong mẹ Như Ư chào Tâm rồi đị Tâm nh́n Như Ư âu yếm
- Hôm nay thấy em đỡ hơn nhiều rồi, từ tối qua đến giờ có chịu ăn uống không?
- Có anh ạ, mẹ vắt cam cho uống cả ngày đấỵ Anh ngồi chơi, em lấy nước anh dùng.
- Không cần đâu em à.
Tiếng chuông gọi cửa lại ngân lên, lần này Như Ư không sốt ruột nữa nên không chạy ra mở cửa mà để Tâm ra. Bác sĩ Mạnh bước vào, gặp Như Ư khỏe mạnh tươi tỉnh, bật ra một tiếng ồ thích thú. Bác sĩ ngồi xuống hỏi chuyện Tâm và Như Ư một lúc, Tâm kể sơ lược là nhờ tạo lại một sự kiện đặc biệt làm Như Ư hồi tỉnh lại, nhưng Tâm không kể lúc xé áo Như Ư. Bác sĩ Mạnh nghe chăm chú, ghi chép vào cuốn sổ tay, khám lại cho Như Ư một lần nữa
- Cô hoàn toàn b́nh phục rồi đấy, có đi ra ngoài nhớ cẩn thận đừng bị nhiễm lạnh là được rồi.
Bác sĩ Mạnh ở lại tṛ chuyện với Tâm một lát mới về, khi biết Tâm ngày xưa cũng trong phong trào Sinh viên hải ngoại và có biết về hoạt động của ḿnh, ông từ chối không lấy tiền công. Tâm nài nỉ nói bác sĩ cứ nhận để giúp các bệnh nhân túng thiếu hơn. Bác sĩ Mạnh ra về. Tâm nghĩ thầm dù sao người lănh đạo sinh viên năm nào, ngày nay làm nghề thuốc và có lương tâm nghề nghiệp như thế th́ c̣n hơn những kẻ đầu cơ chính trị bây giờ ăn trên ngồi trước rất nhiều.
Tâm tiễn bác sĩ Mạnh ra cửa, quay vào thấy Như Ư đứng dựa tường, nét mặt trong sáng nh́n chàng không chớp. Tâm bước đến gần, Như Ư úp mặt vào vai Tâm, hai người ôm nhau một lúc lâu trong một yên lặng không cần ngôn ngữ. Tâm cảm thấy vai áo ḿnh ướt dần mặc dù không có tiếng khóc hay một bờ vai rung nhẹ
- Tại sao em khóc hở bé?
- Em ... vui, ... em ... sung sướng quá.
- Vui sao không cười mà lại khóc?
- Em cũng không biết nữa ... Anh!
- Anh đây Như Ư!
- Anh đă mang em từ vùng tối đen về lại đâỵ
- Phải rồi đó em, anh mang hạnh phúc của ḿnh về lại .
Tâm nâng cằm Như Ư lên, lấy khăn lau hết những vệt nước mắt
- Em thay quần áo đi, ḿnh đi chơi Tết trễ mấy bữa đó.
- Anh đợi em một chốc nhé.
Mười phút sau Như Ư bước ra trong chiếc áo dài màu tím nhạt như hôm đi chợ hoa. Tâm cầm tay Như Ư hôn nhẹ:
- Bé có biết là bé đẹp lắm không?
- Em muốn đẹp cho anh vui.
- Như Ư nhắm mắt lại đi.
- Để làm ǵ hở anh?
- Th́ em cứ nhắm mắt đi, anh không hôn trộm đâu mà sợ
- Anh! .. ghẹo em nhé - Như Ư nhắm mắt lại, th́ thào - em không sợ ǵ nữa .
Tâm lấy một sợi giây chuyền vàng, sáng nay vừa nhờ Vấn mua hộ, xỏ vào tượng phật Jade đeo vào cổ cho Như Ư. Như Ư hồi hộp cảm nhận ngón tay Tâm và vật nằng nặng đặt trên ngực ḿnh
- Xong rồi, bé mở mắt đi!
- Ồ anh cho em hở?
- Không! Cho mượn thôi, để anh c̣n quay lại anh đ̣i nữa, để em giữ làm tin.
Như Ư cảm động nh́n Tâm rưng rưng, Tâm bẹo má Như Ư
- Thôi ḿnh đi nhé, không thôi bé lại nhè bây giờ.
Saigon sáng mồng sáu đă gần như mất hết không khí Tết, phố xá lại buôn bán nhộn nhịp, công sở và xí nghiệp đă mở cửa lại đầy đủ. Đường phố có vẻ c̣n đông hơn các ngày trước Tết. Tâm chở Như Ư trên chiếc Honda của nàng. V́ mặc áo dá nên Như Ư ngồi một bên sau yên, tay ôm lấy bụng Tâm, má dựa vào lưng Tâm nghe thật êm ái . Vóc dáng người con gái thon thả cong cong trong chiếc áo dài truyền thống nh́n phía sau trông thật quyến rũ, tà áo sau kéo ra đằng trước để lộ một phần eo h́nh tam giác giữa khuy cuối và quần dài khiến nhiều người đi bên cạnh tha hồ chiêm ngưỡng. Tâm cũng cảm thấy điều này v́ thỉnh thoảng lại có xe vượt lên và ngó lại như muốn xem mặt người nam có xứng với người nữ xinh đẹp ngồi sau không.
Như Ư dựa cằm lên vai Tâm, khuôn mặt đón luồng gió do sức di động của xe cho bờ tóc bay baỵ Tâm quay lại mũi chạm g̣ má thơm thơm của Như Ư mà ḷng trùng xuống, bất giác sống lại những giây phút năm xưa, cũng trên đường phố Saigon trong một ngày nắng đẹp, cũng g̣ má thơm của người con gái anh yêu. H́nh bóng Đông Phố hiện ra nhưng nhạt nḥa không rơ rệt như trước.
Thấy một hàng xôi Tâm đậu xe vào ăn sáng với Như Ư. Nh́n Như Ư ăn mà Tâm đă thấy no rồi, cứ ngồi ngắm măi làm Như Ư thẹn thùng ép Tâm phải ăn chung cho đỡ ngượng. Hai người đang ăn bỗng có một em bé đến hỏi Tâm có muốn đánh giầy không. Đáng lẽ Tâm từ chối v́ không quen có người đánh giầy ngồi dưới chân ḿnh, khi ngó qua thấy thằng bé sáng sủa quá nên anh không đành ḷng bèn đưa giầy cho nó đánh với điều kiện là mang giày ra ngoài chứ không ngồi dưới chân. Một lúc sau thằng bé mang đôi giày đánh rất tỉ mỉ vào, Tâm hỏi tiền và cho thêm gấp đôi. Thằng bé lễ phép cám ơn rồi ra ngoài .
Đường ra khu du lịch B́nh Quới phải qua Ngă Tư Hàng Xanh, qua khỏi cư xá Thanh Đa, dẫn vào con đường mới tân trang, lớp nhựa c̣n đen nhánh, dọc theo sông Ságon, phía tay phải xa xa là cầu xa lộ và Tân cảng. Xa thành phố một quăng khung cảnh trở nên yên lặng và thanh b́nh hơn, một màu xanh mà rất hiếm ở nội thành giờ đây trải ra hai bên đường, nhiều nhất là dừa nước và cây ăn trái. Tâm lái xe vào một quán nước sát bờ sông. Lúc dựng xe lên, trái tim của Tâm hẫng xuống khi Tâm thấy mất cái ví đeo tay, trong đó có để khoảng 100USD và tiền việt tương đương, nhưng nhất là lọ kem đắnh răng dấu năm viên kim cương lớn. Như Ư thấy Tâm biến sắc, lo lắng hỏi
- Việc ǵ thế anh?
- Anh mất cái ví đeo tay có tiền và nhiều vật quư lắm.
- Chết chửa, mất lúc nào anh có nhớ không? có mất giấy tờ không?
- Lúc nào anh không biết. Giấy tờ và phần lớn tiền th́ anh để trong người nên không mất.
- Có thể ḿnh để quên ở hàng xôi không?
- Nếu ở bàn ăn hàng xôi th́ từ lúc năy đến giờ bao nhiêu người vào rồi c̣n ǵ.
- Thôi ḿnh cứ quay lại xem sao anh!
Tâm nghĩ chắc không có hy vọng ǵ t́m lại nhưng cũng chở Như Ư ṿng về. Dọc đường Tâm đùa với Như Ư để trấn tỉnh ḿnh một phần dù gan ruột rối bời.
- Như Ư ơi, may là anh đưa em giữ ông Phật nên mới c̣n đó.
- Cho em giữ anh luôn nhé.
- Ừ bé giữ anh luôn cho chắc.
Hai người vào đến hàng xôi, đă quá giờ ăn sáng nên bớt khách. Lại bàn cũ không thấy ǵ, Tâm đến hỏi bà chủ, nhưng bà ta không biết ǵ cả. Một niềm tiếc nuối trào lên trong ḷng Tâm, dù dọc đường Tâm đă chuẩn bị tư tưởng là chuyện t́m lại coi như bất khả thể. Như Ư thấy sắc mặt Tâm biết là giá trị của ví đeo tay rất lớn nên chỉ biết cầm chặt tay Tâm như muốn chia xẻ.
Ra đến bên ngoài, Tâm c̣n đang mở khóa xe, chợt nghe tiếng nói:
- À chú trở lại đây rồi!
Tâm quay sang thấy thằng bé đánh giầy lúc năy, tươi cười nh́n chàng
- Lúc năy chú để quên cái ví này này, cháu giữ hộ, chờ chú đó.
Tâm và Như Ư mừng quá, nhận lấy cái ví trên tay thằng bé
- Chú coi lại xem có thiếu ǵ không, cháu không có mở ra.
Tâm mở ví ra thấy không thiếu một món ǵ, mừng rỡ và cảm động, hỏi chuyện thằng bé, nói măi nó mới chịu cho theo về nhà v́ nó sợ nhà nghèo quá. Tâm gọi xích lô chở nó về nhà, c̣n ḿnh và Như Ư chạy Honda theo sau, Tâm để cái ví vào trong bụng áo, sờ lại mấy lần mới chắc đó là sự thật.
Xe vào mấy ngơ hẻm quanh co rồi dừng trước một cḥi gỗ ọp ẹp. Thằng bé chạy vào nhà gọi má nó ra. Một người đàn bà ốm yếu nghèo khổ ngỡ ngàng khi thấy Tâm và Như Ư bước vào. Quần áo bà ta tuy sờn vá nhưng không dơ bẩn. Nói chuyện vài câu Tâm nhận thấy bà là người ăn hiền ở lành và dạy con tử tế. Tâm kể lại chuyện để quên ví nhờ thằng bé mà t́m lại được rồi tặng cho bà 500USD . Bà mẹ nh́n thấy món tiền lớn không dám lấy, đến khi Tâm nói để cho thằng bé ăn học bà ta mới nghẹn ngào cám ơn. Tâm ra về mà ḷng vui vô tận, một phần v́ có lại cái ví trị giá thật lớn một phần v́ thấy vẫn c̣n những người nghèo mà tâm hồn lương thiện.
Thế là đến trưa hai người mới trở lại B́nh Quới. Cái quán bên bờ sông là một biệt thự nhỏ mà gia chủ có vẻ là một nghệ nhân nên trồng nhiều lan, treo lơ lửng trên vách, trên trần. Nơi này lần trước cách đây mấy năm Tâm đă có đến theo lời giới thiệu và có nói chuyện thơ văn cả đêm với trang chủ.
Tâm và Như Ư ngồi bên nhau trong một ghế mây bọc nệm, nh́n lục b́nh thanh thản trôi dài trên mặt nước. Cái sàn gỗ làm nhoài ra sông có giàn tre trên đầu được trang hoàng bằng nhiều gị lan đủ màu đủ sắc đẹp vô cùng. Trang chủ ra chào hỏi và kêu người nhận đặt thức ăn thức uống. Tâm gọi hai trái dừa và vài món ăn nhẹ. Buổi trưa thật vắng lặng, thỉnh thoảng một chiếc thuyền chạy ngang, có chiếc chở vật liệu xây dựng, có chiếc chở đồ tiểu công nghệ, đồ gốm, nước lên gần đến mí thuyền. Tiếng động cơ máy đuôi tôm xành xạch làm xáo động cái yên lặng rồi dần dần tắt hẳn, mặt nước bị xé ra tạo những làn sóng đẩy đám lục b́nh dào dạt vào bờ.
....
- Như Ư ơi!
- Dạ anh
- Ngày trước lúc anh đến đây anh có làm một bài thơ tựa là "Một ngày ở B́nh Quới" đó em.
- Thế hả anh, cho em nghe với .
Tâm hắng giọng, đọc nhẹ nhàng
"Nắng chiều ấp ủ ṿm cây
Nước lên từng chập cho đầy nhớ mong
Cánh bèo trôi dạt trên sông
Lục b́nh lặng lẽ theo ḍng về đâu
Bóng dừa chen lẫn bóng cau
Chiếu lên ánh nước thắm màu xanh tươi
Saigon phía trước mù khơi
Chắc giờ thành phố một trời mưa bay
Người yêu bên ấy có hay
Vắng em nên trọn một ngày u mê
Để đêm che lấp lối về
Bước chân theo ánh đèn quê nhạt mờ
Giă từ B́nh Quới mộng mơ
Ta t́m em đến bao giờ mới thôi ."
Như Ư nắm lấy cánh tay Tâm lắng nghe tiếng Tâm ḥa vào trong tiếng gió. Hết bài mà Như Ư vẫn c̣n cảm nhận lời thơ trên sóng nước cũng như trong làn mưa bụi mờ xa. Như Ư nói thật xa xôi
- Thế anh gặp người anh t́m chưa?
- Anh đă t́m em và anh đă gặp em đó.
Một buổi chiều thật êm đềm trôi qua, có những lúc châu đầu th́ thầm trao đổi câu chuyện, kể về nhau và những lúc tay trong tay yên lặng ngút ngàn. Khi bóng chiều dần xuống trên hàng cau trước mặt Tâm và Như Ư trở về thành phố, ánh đèn đă bắt đầu vàng loe trên các con đường.
- c̣n tiếp -
Phạm Doanh