Re: Ngôi Nhà Cũ (Phần 1 -12)


Posted by Ngôi nhà cũ (Phần 23-24) ..76..179.134 on Oct 28, 2008 at 18:15:00:

In Reply to: Re: Ngôi Nhà Cũ (Phần 1 -12) posted by NGÔI NHÀ CŨ Phần 21 - 21 on Oct 27, 2008 at 07:02:59:

Ngôi nhà cũ (Phần 23)

Vào đến pḥng Tâm mời hai người ngồi, nhưng chỉ có hai ghế nên viên thiếu úy đứng khoanh tay nh́n, cho thượng cấp ḿnh nói chuyện với Tâm.

- Ông Tâm, Quân Khu được báo cáo là ông về lại nhà cũ mấy ngày hôm naỵ
- Vâng, tôi thuê lại của Đại Úy Trần Diên, có điều ǵ phạm luật không?
- Thuê nhà ở th́ không có điều ǵ, nhưng ông có t́m kiếm ǵ ở đó không?
- Có chứ, có nên tôi mới trả tiền nhiều hơn cho hotel nữa .

Trung úy Thông ngạc nhiên v́ lời thú nhận nhanh chóng

- Ông đă nhận như vậy th́ dễ dàng cho chúng ta rồi, yêu cầu ông giao lại cho chúng tôi.
- Tại sao tôi phải đưa cho các ông?
- Tất cả vật ǵ nơi đó, nếu không thuộc về các hộ đang ở đều là tài sản xă hội chủ nghĩa do Quân Khu cai quản.
- Tôi không thể đưa ra được.
- Chúng tôi sẽ có biện pháp.
- Thưa Trung úy, cái mà tôi t́m lại trong ngôi nhà cũ là những kỷ niệm, những h́nh ảnh thân yêu trong thời thơ ấu và trưởng thành với mười mấy năm sống trong t́nh thương gia đ́nh. Những cái đó tôi thiết tưởng không phải tài sản xă hội chủ nghĩa.

Trung úy Thông chưng hửng, hơi nóng mặt

- Ông đừng giả dối, ngụy biện, kỷ niệm ǵ lại chôn sâu trong vườn.
- Xin lỗi tôi không hiểu Trung úy nói ǵ.

Vừa lúc đó, có tiếng gơ cửa, Tâm nói

- Ai đó, mời vào

Vấn vào pḥng, gật đầu chào

- À đây là Vấn, bạn tôi, Vấn ở lại đây nhé, các vị này thuộc Quân Khu đây, cũng sắp xong rồi.
- Ông lầm rồi đấy, chúng tôi chưa xong đâu - viên thiếu úy quay sang Vấn - c̣n ông, yêu cầu ông đi cho chúng tôi làm việc.
- Xin lỗi thiếu úy, đây vẫn c̣n là pḥng tôi, và Vấn là bạn tôi, ông không có quyền đuổi khách. Nhưng để chứng tỏ thiện chí ...

Tâm nói với Vấn

- Vấn chờ ḿnh dưới nhà nhé, nếu không giải quyết được mà ḿnh phải đi theo các vị th́ nhờ Vấn báo cho Ṭa Lănh Sự Pháp là Quân Khu bắt giữ ḿnh.

Vấn gật đầu đi ra ngoàị Tâm nói tiếp

- Tôi sẵn sàng trả lời các ông, nhưng theo lời các ông từ năy th́ sự tố cáo nào đó chỉ là thất thiệt thôi .
- Được rồi, thế ông đào trong vườn để làm ǵ
- Ồ xin lỗi trung úy, tôi chẳng đào ǵ ở trong vườn cả
- Ông c̣n chối nữa sao? Như vậy tôi phải chỉ tận nơi ông mới chịu phải không? Mời ông về ngay hiện trường c̣n chứng tích. Chúng tôi c̣n phải khám pḥng ông nữa.
- Thưa trung úy, được rồi, chúng ta đi đến đó đi không thôi lỡ mất chứng tích, c̣n chuyện khám pḥng làm sau cũng được mà, tôi có chạy đi đâu, ch́a khóa th́ giao lại khách sạn.

Thông và Thành nh́n nhau gật đầu, ba người xuống nhà, Tâm nói cho Vấn biết để Vấn lái xe đi theo. Vào đến nhà hai người sĩ quan dắt Tâm ra sau vườn rọi đèn chỉ vào chỗ đất mới đào.

- Chứng tích rành rành mà ông c̣n chối hả?

Tâm nh́n thấy phá lên cười

- Trời ơi trung úy ơi, tưởng cái ǵ chứ, chỗ này không phải tôi đào đâu, nhưng mà tôi biết có cái ǵ ở dưới đó.
- Có cái ǵ?
- Một con mèo chết, không tin các ông đào lên xem đi!

Hai sĩ quan nh́n nhau, thiếu úy Thành to tiếng

- Thế th́ ai đào, và tại sao ông biết

Lúc đó viên thiếu tá nhà bên cạnh nghe ồn ào, bước ra cùng mấy người khác, hai người sĩ quan nghiêm chào, vị thiếu tá chào lại, hỏi

- Chào anh Tâm, có chuyện ǵ thế?
- Chào thiếu tá Hùng, hai người này hỏi chỗ này ai đào và tại sao đấy. - Tâm nói.
- À, sáng nay thằng Phúc con tôi nó đào để chôn xác một con mèo chết theo lời khuyên của anh Tâm đấy, tại sao lại thành vấn đề.
- Thưa thiếu tá, có đúng thế không ạ ?
- C̣n ǵ mà không đúng, chính tôi có mặt ở đây lúc thằng con tôi vưà khởi sự đào rồi cả đám con nít đứng coi nữa, anh Tâm là người ở ngoại quốc nên bảo chôn để tránh truyền nhiễm chứ người ḿnh là cứ vất ra đường hay vào đống rác, anh đă dạy cho bài học vệ sinh rồi c̣n thưởng công cho thằng Phúc nữa. Nhưng các anh vẫn chưa cho tôi biết tại sao lại làm lớn chuyện, phiền hà Việt kiều v́ cái chuyện nhỏ này, nếu có điều ǵ sao không gọi công an, thượng cấp các anh là ai ?

Hai người sĩ quan chưng hửng, ấp úng chào vị thiếu tá, quay sang Tâm

- Xin lỗi ông nhé, chỉ là sự hiểu lầm thôi.
- Thế các ông có muốn xem xác mèo hay khám pḥng tôi cho chắc không? Tâm cười nói
- Không, không, thiếu tá đă chứng kiến th́ c̣n sai vào đâu được.

viên trung úy và thiếu úy cắp nón đi một mạch. Vấn đứng bên cạnh, chợt hiểu tất cả. Hai người ra lấy xe đi, Vấn cười nói với Tâm:

- Không hiểu sao hôm trước mày thua phé được. Tháu cáy ván bài khủng khiếp quá, thắng ǵ đó bạn.

Về lại nhà Vấn, Tâm mời hai vợ chồng vào pḥng trong, kể cho Vấn và Mai nghe từ đầu đến cuối không dấu một chi tiết nào ngoại trừ không nói rơ về số lượng tiền và giá trị mấy viên kim cương và 2 tượng phật, chỉ nói là vài món nữ trang mang về cho mẹ. Không phải là Tâm không tin Vấn nhưng chàng nghĩ không cần thiết phải cho biết quá rơ, nhiều khi hai người vui miệng không cảnh giác kể ra. Vấn vừa nghe vừa chắt lưỡi lắc đầu, Mai th́ cứ mắt tṛn mắt dẹt, nghe quên cả ngậm miệng lại. Xong chuyện, Vấn nói

- Trời đất ơi, nếu tao không là người trong cuộc th́ thật là khó tin, kế hoạch của mày phiêu lưu quá. Tính từng nước cờ một, nhưng cái nước múa lân và con mèo chết th́ quá cao.

- Buổi sáng nay tao đến sớm, dụ thằng nhỏ nhà bên đào lại chỗ cũ để chôn mèo, nó nhỏ khoảng 16, lại được tiền nhiều đâu có để ư làchỗ ấy đă đào một lần rồi, tao lại c̣n kéo ông bố thiếu tá ra coi, tặng một cây thuốc lá 555, đứng nói chuyện rềnh rang nữa. Nhưng dù sao thành công được cũng một phần nhờ mày và chị Mai giúp đợ

- Ồ có ǵ đâu mà anh nói - chị Mai phản đối

- Có chứ, nhiều chứ, nhất là chị bằng ḷng thế chỗ chị Minh sáng nay. Anh chị ấy cảm động lắm. Anh chị nói nhận được nhiều quá cả vật chất lẫn tinh thần nên gửi lại tặng vợ chồng chị một lưu niệm.

Tâm lấy một tượng phật ngọc thạch ra trao cho Mai, Vấn và Mai từ chối măi, cuối cùng v́ thấy Tâm rất thật ḷng mới nhận, Tâm cũng nói thêm là sợ lúc ra phi trường có thể bị tịch thu cùng các món khác. Trong thâm tâm Vấn cũng biết là Tâm tặng chứ không phải anh Khanh.


V́ sự cố này nên đă khuya không thăm Như Ư được nữa, Tâm cũng không c̣n động lực nào để trở lại nhà nên ngủ lại nhà Vấn, th́ thào tâm sự cả đêm, Mai nằm cạnh chồng nghe nhiều hơn nói, ngày trước cứ nghe chồng kể về Tâm, cho là Vấn phóng đại người bạn, nhưng qua một tuần biết Tâm, Mai cũng thấy người này thật là đáng mến. Mai tự hỏi sao Tâm vẫn không gặp người như ư, không biết rằng Tâm đă gặp người "Như Ư".

Thời gian trôi qua, câu chuyện thưa dần, có lẽ Mai và Vấn đă ngủ, Tâm nằm trên ghế xếp cạnh giường vợ chồng Vấn nghĩ ngợi. C̣n hai ngày nữa là lên máy baỵ Công việc đă xong, bận tâm c̣n lại của Tâm là làm sao mang ra số kim cương trị giá cả hằng trăm ngàn đô và sau hai ngày thần kinh căng thẳng Tâm lại có đầu óc nghĩ đến .... Đông Phố và Như Ư. H́nh ảnh hai người thay đổi nhau chiếm vị trí hàng đầu trong trí tưởng Tâm. Gần sáng Tâm lơ mơ vào giấc ngủ.

Trong tiềm thức báo c̣n nhiều chuyện cần giải quyết nên mới 7 giờ Tâm đă dậy, không muốn làm phiền bạn, Tâm nhè nhẹ ra ngoài đánh răng rửa mặt, dùng kem trong ống kem chàng vẫn cất trong người từ hôm qua, chắc không ai ngờ ống kem đó trị giá cả vài trăm ngàn đô la. Hôm qua có khám pḥng Tâm th́ cũng chẳng có ǵ. Đúng ra nếu hai người sĩ quan thông minh 1 chút th́ đă thấy ch́a khóa pḥng Tâm luôn để ở khách sạn và mỗi ngày đều có người vào dọn pḥng th́ làm ǵ có đồ quư giá trong pḥng. Nhưng có những người làm công tác "Intelligence" mà thiếu thông minh chỉ muốn dùng quyền thế hay baọ lực cho gọn.

Tâm cất cẩn thận ống kem vào trong người v́ ngày Tết móc túi rất nhiều, vừa định lẳng lặng chuồn đi th́ vú Bảy túm lại bắt uống cà phê, ăn sáng bánh khúc do chính vú nấu cho Tâm, là món ngày xưa Tâm vẫn thích. Mai và Vấn cũng vừa thức dậy ra ăn chung, Vú tận tâm, cần mẫn c̣n Mai, Vấn tử tế, lễ phép nên quan hệ với nhau rất tốt.

Hôm nay mùng năm là ngày ra chợ đầu năm của Vấn, theo thông lệ mỗi năm vào ngày đầu Vấn không ngồi ở văn pḥng mà đến từng tiệm, từng quầy, từng sạp thu phát tiền và chúc Tết bà con buôn bán. Vấn rủ Tâm theo cho biết sinh hoạt chợ Tâm thật ḷng muốn thăm Như Ư nhưng nể bạn và thấy cũng hay hay, vả lại vẫn c̣n sớm nên ngồi chung xe Vấn lên chợ Bến Thành.

Mùng năm sinh hoạt buôn bán đă trở lại b́nh thường, chỉ c̣n cơ quan và xí nghiệp đóng cửa thêm ngày hôm nay, chợ Bến thành tấp nập hơn v́ người ta phải đi chợ sau 4 ngày Tết, thức ăn dự trữ đă hết. Tâm theo Vấn vào chợ, đến khu thịt cá rau cỏ phải bước tránh những vũng nước cặn, bẩn thỉu trên lối đi. Vấn nhờ Tâm đếm dùm những món tiền thu v́ nhiều người đưa một lúc, Vấn vừa thu tiền vừa chào hỏi, chúc mừng năm mới. Tâm không quen đếm tiền, nhất là nhiều tập tiền nhỏ 500, 1,000 hay 2,000 làm dầy mấy lần so với người đưa cùng số tiền bằng giấy 10,000 hay 20,000. Những tờ giấy qua bao bàn tay buôn bán đủ thứ, thịt cá tôm rau hay những thứ không vệ sinh lắm, dính nhớp rất khó tách ra mà đếm. Các bà các cô buôn bán trong chợ xầm x́ to nhỏ về cái chú thâu tiền cho chú Tư Vấn hôm nay sao lịch sự và "đẹp chai" không giống mấy đệ tử khác của chú Vấn, coi ngầu hơn nhiều.

Tiền dính vào nhau khó tách quá, bất giác Tâm đưa ngón tay lên lưỡi định thấm nước bọt, chợt Vấn giữ tay kịp thời, la lên

- Ê Tâm, trời ơi tiền bẩn lắm đó, đừng cho vào miệng chứ, như vầy nè.

Vấn chấm ngón tay ḿnh vào khay đựng cá có nước cá chảy ra rồi đếm thoăn thắt, đến hàng thịt th́ chấm vào máu đọng trên quày, nghĩa là chấm vào bất cứ chất lỏng nào ngang tầm taỵ Tâm thấy mà ớn lạnh, giúp Vấn độ 1 tiếng, từ giă bạn, kiếm chỗ rửa tay rồi lên nhà thương.


- c̣n tiếp -

NGÔI NHÀ CŨ Phần 24


Mẹ Như Ư theo lời khuyên của bác sĩ và Tâm nên chiều qua đă xin cho Như Ư xuất viện về nhà. Tâm vào không thấy, hỏi thăm bác sĩ và xin giới thiệu một bác sĩ tư để theo dơi t́nh trạng của Như Ư. Người bác sĩ nói đă nói cho mẹ Như Ư rồi nhưng cũng viết ra cho Tâm tên và địa chỉ một bác sĩ có pḥng mạch riêng.

"Bác sĩ Huỳnh Tấn Mạnh
Đường AAA
Phường X Quận Y
Tel. ..
"

Tâm chào, ra ngoài đón xe về nhà Như Ư, trên xe Tâm đọc lại tên người bác sĩ, ngày xưa cầm đầu phong trào sinh viên, bây giờ không biết anh có hài ḷng về những điều khác hẳn với mục tiêu tranh đấu ngày xưa không. Tuổi trẻ VN đă bị lường gạt quá nhiều, đến khi mở mắt được th́ đă muộn.
Cái tên Huỳnh Tấn Mạnh gợi lại cho Tâm thời kỳ nhiệt huyết gia nhập phong trào ở hải ngoại v́ những h́nh ảnh Mỹ Lai, nhưng càng ngày Tâm càng thấy những thủ đoạn chính trị của nhóm cầm đầu và những biến chuyển trong nước làm Tâm thất vọng và chán nản, nhất là lúc làm lễ mừng thống nhất, bày ra những cảnh tắt đèn thắp nến lung linh, rồi đàn con gái tóc dài trong aó dài trắng, đi chân đất bước ra như những bóng ma thắp hương cúng lạy, và mọi người phải im phăng phắc trong làn khói trầm hương làm Tâm không chịu nổi tṛ đạo diễn phù thủy, tṛ hề "Chiêu Dương Thần Giáo" như trong truyện "Tiếu ngạo giang hồ" của Kim Dung. Tâm bỏ ra ngoài trong cái nh́n hằn học của các đạo diễn, sau đó Tâm cắt đứt mọi liên lạc mặc dù lúc trước Tâm nằm trong thành phần ṇng cốt của phong trào. Sau nhiều lần thuyết phục và đe dọa không hiệu quả các tay lănh tụ phong trào lập bản báo cáo về Tâm gửi về Việt nam, cho Tâm là kẻ xét lại. V́ bị lọt vào sổ đen như thế nên Tâm bao lần xin về mà đều bị từ chối. Năm năm sau ngày thống nhất Tâm lấy quốc tịch Pháp và măi đến 1985 mới được về thăm nhà lần đầu. T́m Đông Phố th́ được biết nàng đă vượt biên mà không ai có tin tức ǵ cả.

H́nh ảnh Đông Phố hiện về với hoài niệm cuộc t́nh đầu đời có những lúc thật thần tiên như cái đêm huyền thoại của nụ hôn đầu, nhưng cuộc t́nh không trọn vẹn, không được chung một bước đường. Hai năm yêu thương trong tâm hồn người con trai vừa lớn đă kéo dài bằng hai mươi năm xót xa tiếc nhớ, Tâm nhắm mắt lại để thấy Đông Phố và mối t́nh tuyệt vọng trong những lời thơ mang tâm sự của ḿnh


Nụ hôn đầu

Suốt đời anh nhớ măi nụ hôn đầu
Mười tám tuổi ôi vụng về biết mấy
Môi t́m môi mà ḷng nghe lau sậy
Rung rung trong cơn lốc yêu đương
Tim đập như nhũng hồi trống tan trường
Mồ hôi rịn trong bàn tay khờ dại
Ḷng hoang dă như thú rừng sa bẫy
Trong mùi thơm ngào ngạt của môi em
Quyện trong hương dạ lư tỏa êm đềm
Nụ hôn đó cho anh thành người lớn
.......
Rồi năm tháng bước lạc loài nơi chốn
Quê hương người ta một kiếp lang thang
Giữ trong tim, ấp ủ một kho vàng
Nụ hôn ấy trong một đêm thần thoại .


Chuyện dang dở không thể trách ai được v́ đúng ra hoàn cảnh không cho phép hai đưá lấy nhau. Hai bên bố mẹ đă quen biết nhau trước cả năm, lúc nói chuyện gia phả mới biết có họ hàng. V́ thế hai người chỉ gặp nhau rồi yêu nhau 2 năm trước khi Tâm đi du học.

Tâm tuy nhỏ hơn Đông Phố một tuổi nhưng trong quan hệ họ hàng lại trên vai vế, tuy là họ hàng xa như họ Hồng Bàng. Trước khi Tâm sắp đi du học chuyện t́nh yêu hai gia đ́nh biết được, bố mẹ hai bên làm áp lực với con cái bắt ngưng quan hệ, không được đi chơi vơí nhau đâu cả, đến nhà th́ luôn luôn có người coi chừng. Khó khăn lắm mơí gặp một hai lần riêng để ôm nhau mà khóc.

Thật ra Tâm lúc đó không đủ can đảm, đủ nghị lực và chín chắn để tranh đấu cho mối t́nh đó. Cứ nghĩ làm phiền ḷng bố mẹ bị họ hàng chê cười là sợ ngay. Nhất là đi du học không biết bao giờ về, mấy tháng đầu cứ phải trả lời thư mẹ phải hứa là lo học và không được thư từ yêu đương ǵ cả.

Vậy mà thất t́nh câm lặng đến nổi suưt nữa không học được, bỏ cả năm v́ buồn khổ thất vọng. Trong tâm hồn lăng mạn của người con trai 18 mà ôm được người ḿnh yêu trong tay, được trao đổi những nụ hôn nồng thắm, tuy không hề có chuyện ân ái, nhưng vậy cũng đủ mang thương nhớ suốt đời.


Tháng bảy mưa ngâu

Sài g̣n tháng bảy
Những trận mưa bay
Những giờ nắng đổ
Thương trách người để khổ cho ta

Ngọc Lan thơm lạ
Theo gió bay xa
Thiên kim nhất tiếu
Chẳng cho ta sắm kiệu đưa người

Son nhạt nét môi
T́nh đă muộn rồi
Người em cúi mặt
Tránh không nh́n ánh mắt vấn vương

Mai anh lên đường
Trong nỗi nhớ thương
Mang về đáy vực
Rồi từng đêm thao thức âm thầm

Em về lặng câm
Dưới mái nhà thân
Trong khung trời bé
Để đêm khuya ngấn lệ riêng ḿnh

Từng giọt mưa ngâu
Khóc cuộc t́nh sầu
Bóng in trên vách
Thương nhớ người xa cách trùng dương.


Xe chở Tâm qua những con đường ngày xưa tràn đầy kỷ niệm, nhưng càng về gần nhà Như Ư th́ h́nh ảnh Như Ư mê man trên giường bệnh càng đầy trong tâm tưởng.

Mẹ Như Ư rất mừng khi thấy Tâm đến, bà dẫn Tâm vào pḥng Như Ư, Như Ư nằm trên giường như ngủ, cạnh giường là giá treo dung dịch dưỡng sinh. Như Ư vẫn mê man như người nằm ngủ, sắc mặt có phần xanh xao nhưng vẫn đẹp, chỉ sợ kéo dài mấy tháng nữa th́ thân thể kiệt quệ đi. Tâm ngồi xuống bên giường cầm tay Như Ư một lúc lâu, người mẹ vào nh́n thấy ứa nước mắt, nói đă đi mời bác sĩ Mạnh đến hôm nay rồi, cách một ngày ông lại ghé qua, c̣n có nguy cấp th́ cho người gọi, ông sẽ đến ngay. Tâm đề nghị mẹ Như Ư kiếm người phụ việc trong nhà để bà chăm lo Như Ư tốt hơn chứ một ḿnh th́ không dám ra khỏi cửa. Thấy bà ngần ngừ Tâm đưa bà 500USD nói để trang trải tiền bác sĩ thuốc men và người giúp việc, bà mẹ cầm tiền không ngăn được hai ḍng lệ, nghẹn ngào cám ơn Tâm. Bà nhờ Tâm ở nhà trông chừng Như Ư để bà đi lại nhà mấy người quen xem có ai nhường lại hay giới thiệu người làm không.

C̣n lại một ḿnh với Như Ư, tâm hồn Tâm giờ chỉ thấy thương cảm người con gái xinh đẹp đang triền miên trong cơn hôn mê không c̣n đầu óc nghĩ đến điều ǵ khác như sửa soạn ngày mốt ra phi trường. Cầm tay Như Ư, có lúc Tâm nói chuyện với nàng như nói với người tỉnh táo hay có những lúc yên lặng nghe nỗi xót thương tràn ngập trong ḷng. Tâm chợt thấy ḿnh kém may trong vấn đề t́nh yêu, người ḿnh vừa yêu mến lại nằm như cái xác không hồn, hoàn toàn không một phản ứng ǵ về sự có mặt của Tâm, những lời nói bên tai, những xiết tay chua xót. Một hai lần Tâm hôn lên trán lên má Như Ư chỉ để bùi ngùi thêm.

Một cái khăn nhỏ trên giường rơi xuống đất, Tâm cúi xuống để nhặt, bất chợt thấy bàn tay Như Ư để lên đầu ḿnh, Tâm choáng người trong sự vui mừng, trong một tích tắc cả người Tâm như đông lại chờ một cử động tiếp theo, nhưng bàn tay Như Ư đặt lên đầu Tâm rồi xụi xuống thỏng bên cạnh giường. Tâm ngồi lên mới thấy là cánh tay lúc năy Tâm đặt sát thành giường quá nên tuột xuống đầu Tâm. Dù sao Tâm cũng hy vọng đó là một cử động hay phản xạ do vô thức điều khiển v́ có Tâm bên cạnh.
Ngắm Như Ư một lúc, Tâm hôn lên đôi môi đă mất màu đỏ của Như Ư thật lâu, đôi môi vẫn bất động không môt chút sinh lực, một giọt nước mắt Tâm ứa ra nhỏ trên mặt Như Ư. Tâm lùi lại ngồi xuống bưng mặt cố không khóc.

- Lạy trời, lạy chúa, nếu cho Như Ư tỉnh lại con sẽ bảo bọc nàng suốt đời .

Thời gian lặng lẽ trôi qua đă đến trưa, Tâm chợt bế Như Ư ra khỏi giường, giữ đừng cho sút ống truyền nước biển, dựng Như Ư đứng xuống sàn, nhưng người Như Ư rủ xuống, Tâm ra phía sau lưng, ṿng tay chặn cổ Như Ư kéo lên, làm Như Ư không thở được, phản xạ tự nhiên của cơ thể khiến thân ḿnh Như Ư giật giật, cổ họng kḥ khè. Tâm nói vào tai Như Ư trong nước mắt rưng rưng "Anh xin lỗi em" rồi xiết cánh tay lại .


- co`n tiếp -

Phạm Doanh




Follow Ups:

Post A Followup



Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 Mă đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]