Re: Ngôi Nhà Cũ (Phần 1 -12)


Posted by Ngôi Nhà Cũ Phần 15-16 ..76..179.134 on Oct 23, 2008 at 21:34:50:

In Reply to: Re: Ngôi Nhà Cũ (Phần 1 -12) posted by Phạm Doanh on Oct 23, 2008 at 21:33:34:

NGÔI NHÀ CŨ Phần 15

Như Ư nói, giọng nhẹ như gió thoảng

- "Đàng kia là nhà thờ Huyện Sĩ đó anh"
- "Anh nhớ"
- "Ngày xưa lúc nhà em ở đường này, em học vỡ ḷng với các bà sơ ở đấy".
- "Vậy sao? vậy là em học sau anh cả 10 năm là ít".
- "Anh lại nhận vơ phải không ?" Như Ư khúc khích cười
- "Thật đấy, lúc nhỏ anh ở đường Ngô Tùng Châu cũng gần đây, nên học tới lớp một tiểu học ở nhà thờ mà".
- "Vậy anh có đạo hở"
- "Không có, v́ vậy mà mấy bà sơ cưng hơn, chắc muốn anh theo đạo" Tâm cười nói tiếp
- "C̣n em th́ sao, có đạo và hiền như ma sơ không?"
- "Em cũng là người vô đạo".
- "Vô đạo hay ngoại đạo ?"
- "Tùy anh đấy, À này anh có nhớ hang đá có tượng Đức Mẹ không?"
- "Nhớ chứ, ngày xưa chơi bịt mắt bắt dê anh hay trốn phía sau hang đá, c̣n vào trong th́ không dám. Vậy mà đă ba mươi mấy năm rồi".

Như Ư nghe trong giọng nói của Tâm có chút ngậm ngùi, nàng yên lặng đi bên Tâm, đêm yên tĩnh thỉnh thoảng có một chiếc xe vụt qua .

Đến ngang tầm nhà thờ cả bọn theo ŕnh hai người ào lên, hai thằng chụp hai tay Tâm khóa lại lôi chàng qua cửa hông rào nhà thờ vào sau dậu cây um tùm, một thằng ôm ngang người Như Ư, tay bịt miệng nàng kéo dật lùi vào theo. Bọn chúng ra tay nhanh như chớp nên Tâm không kịp phản ứng, chàng cố vùng vẫy chân đạp mạnh để thoát nhưng hai tên khoá tay rất chặt, tiếng hét cầu cứu vừa thoát ra cổ họng th́ một cái giẻ tống vào miệng Tâm. Tâm nhận ra thằng ôm Như Ư lôi vào là tên hôm trước trên sàn nhảy đánh chàng và bị Vấn đá suưt hộc máu. Như Ư vùng vẫy nhưng hắn to lớn nên Như Ư không thoát được. Đôi mắt Như Ư đầy vẻ hăi hùng khiến Tâm lại cố thoát. Một thằng kẹp tay Tâm hét:

- "Đánh chết mẹ nó trước"

rồi đấm vào bụng chàng làm cho Tâm gần như quỵ xuống. Thằng giữ Như Ư quát:

- "Nè khoan hăy làm thịt nó, để nó tỉnh c̣n coi tụi ḿnh làm con nhỏ này trước, nó mới đau hơn, nè coi đi con!"

Hắn một tay kẹp cổ Như Ư khiến những tiếng cầu cứu của nàng chỉ ú ớ không thoát ra được, tay kia giật tung tà áo trước ngực, lộ trần Như Ư trước mặt Tâm và hai tên kia, cả ba cười sằng sặc rất mọi rợ. Một tên đưa tay xoa ngực Như Ư. Tâm căm phẩn vô cùng vùng vẫy đến nổi hai bả vai gần trặc. Một tên bẻ đầu Tâm lại, Tâm cố gắng không để nó nhấn đầu vào ngực Như Ư, gồng cổ ngẩng lên nh́n Như Ư với vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt to giờ lại mở to hơn.

Chợt có tiếng c̣i xe cảnh sát rú lên mỗi lúc một gần, rồi một ánh đèn pha quét ngang, 3 tên côn đồ hoảng sợ, buông hai người ra chạy mất. Thật là may mắn cho Tâm và Như Ư v́ xe cảnh sát đó đang làm nhiệm vụ hỏa tốc khác chỉ vô t́nh quẹo từ đường Vơ Tánh quẹo qua rồi đi thẳng mà không biết ǵ xảy ra sau hàng dậu. Tâm hai vai đau nhừ nhưng vội rút giẻ chèn miệng, đỡ thân h́nh Như Ư vừa quỵ xuống. Thấy xe cảnh sát chạy qua luôn, Tâm bế Như Ư chạy ra đường, đặt nàng xuống đất, định la cầu cứu, chợt Như Ư gục đầu vào ngực Tâm khóc ngất từng cơn. Tâm thấy đă ra đến ngoài và đầu đường có bóng 1 Taxi nên kéo vạt áo che ngực cho Như Ư, d́u nàng ra ngoài đường dơ tay chận chiếc Taxi lại, Tâm xiết chặt Như Ư:

- "Cố nín đi em, anh đưa em về nhà ngay bây giờ"

Hai người lên Taxi, Tâm nói địa chỉ nhà Như Ư cho người tài xế, Như Ư nằm úp mặt vào ḷng Tâm, cắn răng cố nén tiếng khóc nhưng cả người giật theo từng cơn nấc, người tài xế quay lại nh́n, Tâm phải nói:

- "Vợ tôi đau bụng quá"

Đến nơi Tâm d́u Như Ư đến trước cửa nhà, Mẹ của Như Ư hôm nay lại lên nhà người quen chơi như lời Như Ư kể lúc tối, đến chiều mai mới về. Như Ư đưa cho Tâm ch́a khóa mở cửa, vào được bên trong nàng ngă quỵ xuống, cơn đau đớn, uất hận, hổ thẹn bùng ra, Như Ư quỳ trên sàn khóc ngất, hai tay bịt mặt không cho Tâm nh́n ḿnh.
Tâm ôm Như Ư vào ḷng th́ thầm

- "Qua rồi em, chỉ là cơn ác mộng, qua rồi em, nín đi, nín đi".
- "Tâm ơi, trời ơi, sao làm em sống được nữa đây".
- "Em đừng nói vậy, anh hổ thẹn v́ không cứu được em, may mà chúng chưa làm ǵ được em, em khóc anh đau ḷng lắm"
- "Em không c̣n mặt mũi nào nh́n anh nữa, anh về đi, về đi, đừng nh́n em nữa!, đừng gặp em nữa!"
- "Như Ư ơi, cho dù em có hề ǵ cũng không phải tại em mà, đừng nghĩ vậy mà anh đau ḷng lắm. Như Ư ơi ... Như Ư ... nghe anh này ... anh yêu em, tuy ḿnh mới gặp nhau mà ... anh yêu em ... anh yêu em"

Tâm ôm thật chặt Như Ư vào ḿnh, hôn lên tóc. Tiếng khóc của Như Ư nhỏ dần, chỉ c̣n bờ vai vẫn rung nhẹ trong cái nghẹn ngào nhưng hai tay vẫn bưng lấy mặt. Tâm hôn lên lưng hai bàn tay Như Ư th́ thầm:

- "Em đă không sao mà bé, bé có dấu mặt với anh suốt đời được không, anh nói thật, hôm nay mà bé có bề ǵ đi nữa mà hai đứa c̣n sống, anh vẫn bên cạnh em, tin anh nhé em"

Người Như Ư lả đi, nàng không quỳ được nữa ngă vào ḷng Tâm, nằm xoài trên sàn gạch, bỏ tay ra nhưng dấu mặt vào bụng Tâm, cơn nấc đần đần tắt. Tâm cúi xuống bế Nhú Ư lên đặt vào giường, c̣n anh quỳ bên cạnh, Như Ư nằm nghiêng mặt hướng ra ngoài, mắt vẫn nhắm nghiền, thỉnh thoảng lại nấc nhẹ, Tâm giữ bàn tay Như Ư trong tay ḿnh đôi lúc lại đưa lên môi hôn. Như Ư nắm chặt tay Tâm nói với giọng đă khản v́ cơn khóc:

- "Đừng bỏ em, Tâm nhé"
- "Không đâu Như Ư ơi"

Tâm trả lời, bàn tay Như Ư vẫn giữ trên môị Nét thư thái trở lại đôi chút, Như Ư kéo cái gối che mặt

- "Sao không nh́n anh, sao không cho anh nh́n em"
- "Em không dám nh́n anh"
- "Tại sao ?"
...
- "Tắt đèn di anh, cho em mở mắt ra, cho em nói với anh"

Tâm đứng dậy tắt đèn, rồi nhẹ ngàng ngồi lại trên sàn đá hoa bên giường Như Ư, tay nàng trong bóng tối đưa ra t́m lấy tay Tâm. Không thấy nhau nên Như Ư bớt xấu hổ hơn. Giọng Như Ư lạc đi

- "Tại ... tại anh ... tại anh đă thấy ... người em"

Tâm th́ thào vào tai Như Ư

- "Lúc năy anh không thấy người em, mà anh thấy cái đau của anh, của em và cái xấu xa của con người"
- "Tâm ơi!"
- "Anh bên cạnh em đây!"
- "Anh có hề ǵ không?"
- "Không em, hơi nhức vai một tí thôi!"
...
- "Tâm ơi!"
- "Ơi em!"
- "Em ... cho đến hôm nay chưa ai ... nh́n thấy người em, anh có tin em không?"
- "Anh tin em, anh mong sẽ là người đầu tiên và duy nhất "
...
- "Em ... không xứng đáng với anh"
- "V́ em làm trong vũ trường phải không?"
...
- "Như Ư ơi, từ ngày mai nếu em c̣n tiếp tục làm ở đó th́ điều đó mới đúng, tất cả ǵ đến hôm nay đều phải quên em ạ"
- "Vài ngày nữa anh lại đi, c̣n ḿnh em trong cơn ác mộng này"
- "Hơn tháng nữa anh trở lại, em có bằng ḷng theo anh sang Pháp không?"
- "Không có ai bên ấy đợi anh sao?"
- "Không Như Ư ơi, mà bây giờ có người đợi anh bên này nhé"
- "Anh! ..." trong nắm tay xiết nhẹ
- "Ǵ hở Như Ư!"
- "Em ... sợ "

Tâm nằm lên giường ôm Như Ư vào ḷng:

- "Ngủ đi em, ngủ đi, đừng sợ"

Như Ư ngoan ngoăn nằm sát vào Tâm. Qua cơn hiểm nghèo vừa thoát được, sự đau đớn tâm năo, sự uất hận, dằn vặt dần dần lui về cho cái mệt mỏi dâng lên. Hai người ôm nhau ngủ đến sáng, trong tiếng nấc nhè nhẹ của Như Ư.

NGÔI NHÀ CŨ Phần 16

Tiếng pháo lẹt đẹt của một buổi sáng 30 tết đánh thức Tâm dậy, nh́n Như Ư nằm bên cạnh ḿnh ngoan như con mèo nhỏ, dù mắt c̣n sưng v́ những cơn khóc ngày hôm qua, vai Tâm vẫn c̣n đau nhức nhưng không muốn tay rút ra khỏi đầu Như Ư. Giờ đây với Như Ư trong cánh tay, Tâm nhớ lại t́nh cảnh lúc đó mà cám ơn trời phật đă để cho hai người thoát nạn, đă cùng nhau trải qua sự hiểm nghèo nên Tâm cảm thấy như hai người đă thân thiết với nhau từ lâu lắm rồi, thân thương và quen thuộc đến nỗi ḷng thương mến mênh mang đă lấn áp cả sự ham muốn về xác thịt.

Tâm vén nhẹ làn tóc che trên mặt Như Ư vào tai, Như Ư khẽ cựa ḿnh, vẫn ôm chặt lấy Tâm, hơi thở đều đặn. Tâm ngắm người yêu, đầu óc miên man ôn lại từ buổi gặp gỡ đầu tiên đến bây giờ, t́nh phút từng giờ, để khẳng định lại t́nh cảm của ḿnh không phải v́ thương hại Như Ư gặp tai nạn mà hôm qua thốt lên lời yêu thương và hứa hẹn. Tâm nói nhỏ

- "Như Ư ơi! anh thương em thật đó, em có biết không?"

Tâm nằm bên ngắm măi Như Ư cho đến lúc ánh nắng lên dần chiếu qua những khe ngang của hai cánh cửa sổ, nh́n đồng hồ đă hơn 8 giờ, Tâm rút thật nhẹ cánh tay ra khỏi đầu Như Ư, đi rửa mặt, t́m giấy bút ghi vội lại những cảm nghĩ trong đầu, xong ra ngoài mua thức ăn sáng.

Như Ư mê man trong giấc ngủ ră rời, thần kinh bị tác động mănh liệt bởi biến cố kinh hoàng xuưt nữa là mang nỗi bất hạnh lớn lao cho một đời con gái, trong đêm sự mỏi mệt thể xác làm giấc ngủ trở thành mê mải, bản năng tự bảo vệ của thân thể và trong ṿng tay ôm chặt nhau như là gửi gắm nương tựa đă d́m xuống được những h́nh ảnh dữ dội, những cơn ác mộng.

Đến sáng khi thân thể đă hồi phục một phần, thần kinh lại vô thức gọi chúng ra đuổi bắt Như Ư, từng bộ mặt quái quỷ nhơ nhớp ào ra xung quanh nàng, bóng Tâm lăng đăng khi gần khi xa mặc cho Như Ư kêu gọi, một con quỷ chụp được nàng, Như Ư thét lên những lời cầu cứu không âm thanh mà chính ḿnh cũng không nghe được, thấy tay Tâm đang đưa ra đón nhưng chỉ cách một gang tay mà không thể với đến nhau được. Con quỷ xé tung áo nàng trong tiếng cười man rợ, Như Ư gào lên cố ôm lấy Tâm nhưng hụt chân để rơi vào một vực sâu tối đen thăm thẳm. Cánh tay ôm lấy Tâm hẫng vào chỗ không, đập xuống thành giường cùng tiếng hét bật ra được làm Như Ư tỉnh dậy, mồ hôi ướt áo, niềm sợ hăi càng tăng khi thấy Tâm không ở cạnh ḿnh, Như Ư gọi

- "Tâm ơi, anh ơi!"

không có tiếng trả lời, Như Ư hốt hoảng ngồi dậy, một tờ giấy để trên đầu giường rớt xuống nệm.

"Anh đi mua thức ăn sáng, về ngay!"

Như Ư thở phào nhẹ nhơm, cơn shock làm nàng chóng mặt lại nằm xuống nh́n lên trần nhà, nhắm mắt rồi mở ra rồi lại nhắm nghiền mấy lượt, nh́n lại áo ḿnh bật tất cả khuy và rách một bên vai nàng mới biết chắc là chuyện tối qua đă xảy ra thật chứ không phải là ác mộng. Đầu óc quay cuồng nhớ lại lúc hiểm nghèo và những lời Tâm nói đêm qua, nước mắt chợt ứa ra lăn dài xuống gối, nếu không có tờ giấy trong tay chắc Như Ư đă bật khóc thảm thương rồi. Nh́n xuống cái áo rách không che đủ ngực Như Ư chợt đỏ mặt. Bỗng nghe tiếng mở cửa, Như Ư để tờ giấy lại chỗ cũ, nằm nghiêng nhắm mắt như đang ngủ.

Tâm bước nhẹ vào nhà trên tay một ấm cà phê và một túi nhỏ. Chàng xuống bếp t́m một cái khay, bày 2 cái bánh gị lên dĩa và rót hai tách cà phê c̣n bốc hơi tỏa mùi thơm dịu. Như Ư nín thở lắng nghe từng cử động của Tâm, mùi cà phê càng làm nàng cảm động, nghe tiếng chân Tâm đến giường, giọng nhẹ nhàng:

- "Bé xinh ơi, dậy không em?"

rồi một bàn tay vén tóc mai nàng qua, Như Ư cầm lấy bàn tay Tâm, áp vào má, giữ yên rồi đưa lên miệng, dụi măi bờ môi trong ḷng bàn tay ấm ấy mà vẫn không mở mắt. Tâm cảm thấy đôi môi mềm mại dụi vào tay mà ngơ ngẩn, quỳ xuống hôn nhẹ lên mắt người yêu th́ thầm:

- "dậy nhé em"

Như Ư mở mắt ra thật gần với khuôn mặt Tâm, quầng mắt vẫn c̣n sưng c̣n đỏ nhưng đă có thần sắc trở lại và ánh lên một niềm tin yêu trao gửi, Tâm bưng cái khay trên một ghế đẩu lại đầu giường, đỡ cho Như Ư ngồi dậy, gá chéo hai vạt áo rất tự nhiên, mang khay lên trước mặt Như Ư và nói

- "Quà sáng cho em đây"

Bên cạnh diă bánh gị là một tờ giấy xếp tư, Như Ư hồi hộp cầm hỏi:

- "Giấy ǵ thế anh?"

Tâm chỉ mỉm cười không nói, đặt khay về lại ghế đẩu, cầm dĩa bánh, xúc một miếng đút cho Như Ư, Như Ư cảm động, mắt nh́n Tâm chứa chan, nhớ lại tờ giấy nàng vừa ăn vừa mở ra xem


"Em nằm nghiêng dáng thiên thần
Tóc mây che phủ một phần vai thon
Sương mai c̣n đọng cỏ non
Ngoài kia chim hót véo von gọi đàn

Anh quỳ xuống thật dịu dàng
Bên giường nghe lắng tơ vàng yêu thương
Trong hơi thở nhẹ mùi hương
Dường như nho táo trộn đường hạnh nhân

Trên khay các món điểm tâm
Anh mang đến tận giường nâng cho ngướ
Cà phê tỏa nhẹ làn hơi
Thức em bằng nụ hôn môi nhẹ nhàng

Vuốt êm mái tóc mây ngàn
Em vưà tỉnh giấc mơ màng phải không
Mơ ǵ hở bé má hồng
Có cho anh được vào trong mộng đớ

Bé nghe bé nở nụ cướ
Anh trong giấc ngủ là ngướ em thương
Cho em nồng ấm yêu đương
Cùng em đến chốn thiên dường ái ân

Vơí bao chiều chuộng ân cần
Xin trớ măi được ở gần bên anh .
"


Bài thơ lôi cuốn Như Ư đến nỗi thức ăn Tâm đưa đến miệng, há ra đón nhận một cách vô thức như một đứa bé mải chơi được bón ăn mà mắt không rời tờ giấy. Đọc hết bài thơ, Như Ư ngước lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tâm đang nh́n ḿnh. Như Ư nuốt hết miếng bánh, mỉm cười:

- "Cám ơn anh, anh làm lúc nào thế ?"
- "Sáng nay, lúc ngắm em đang ngủ"
- "Anh làm em nhớ đến Doctor Shivago, ông ta cũng làm thơ v́ người yêu ngon giấc"
- "Và em là Lara của anh"
...
- "Thôi em ăn đủ rồi, anh ăn đi"
- "Vậy em uống cà phê đi nhé"
- "Dạ"
...
- "Lúc năy chợt thức không có anh, em sợ lắm"
- "Anh mong lúc nào cũng ở bên cạnh em"
- "Ăn Tết với em nhé"
- "Mai anh đến, mừng tuổi cho em, qua năm mới, em đừng nhớ đến chuyện hôm qua nữa nhé em, bây giờ anh phải đi đây, bé ở nhà cho khỏe, đừng nghĩ quẩn, đừng đi đâu nhé em"

Như Ư không buông tay ra, nh́n Tâm rưng rưng muốn khóc, tay ngập ngừng như muốn kéo Tâm vào, Tâm ngồi sát vào giường ôm lấy Như Ư vào người, nước mắt Như Ư chảy ra thấm vào vai áo Tâm, Tâm phải chống cự lại với khát khao được hôn trên gương mặt nhạt nḥa. Chàng nhớ lại những việc c̣n phải thực hiện sợ thất bại, sau này không trở lại với Như Ư được th́ chỉ làm nàng khổ thêm. Phải vỗ về măi Như Ư mới chịu cho Tâm đi, sau khi Tâm hứa ngày mai đến sớm .

Rời nhà Như Ư đă 10 giờ mà Tâm c̣n rất nhiều việc phải làm trong ngày, bắt đầu trưa chiều nay là mọi nơi, mọi chỗ đều đóng cửa ăn Tết ít nhất là đến mồng 4. Buổi chiều Tâm về nhà mang theo một túi vải to tướng. Trong hai hôm kia Tâm đă có làm quen với các người trong nhà, thăm hỏi xă giao và đem những túi kẹo Gummibear, các chú gấu đủ mầu mềm dẻo thơm ngọt làm quà, nên những ánh mắt nh́n đă có thiện cảm hơn, và hôm qua Tâm đă ngủ lại nơi đó, nằm trên chiếu trải trên giường, nghe những bóng h́nh quá khứ trong ngôi nhà thân yêu, từng nét mặt người, từng sự kiện hiện về như một cuốn phim quay lại.

Tâm không biết hôm qua Trần Diên đến, lấy cớ thăm hàng xóm, hỏi chuyện về Tâm nhưng không lấy được tin tức ǵ quan trọng. Hắn đi ṿng trong vườn quan sát xem có ǵ khác lạ, rồi lén vào pḥng Tâm, lục cả túi xách, chỉ thấy hai bộ quần áo cùng các thứ lặt vặt. Tâm vẫn giữ pḥng ở khách sạn, để vali và về nghỉ ngơi những lúc trong ngày cho mát. Nằm ngủ ở đây dù là nhà cũ của ḿnh nhưng rất thiếu tiện nghi và căn pḥng làm quán nên mùi hôi đủ loại vẫn c̣n nồng lên trong ban đêm, nhưng ban ngày Tâm đă đi nhiều mà tối lại không về ngủ th́ sợ Trần Diên nghi ngờ.

Mở túi vải Tâm lôi ra một tấm khăn trải giường lớn, trải lên trên chiếu phẳng phiu, c̣n vật thứ hai mà cả sáng nay chàng đi măi mới mua được không để lại đây được, Tâm đành phải cho vào túi xách mang theo. Chuẩn bị xong một bó phong b́ đựng tiền ĺ x́ Tâm gọi xe đến nhà Vấn v́ Vấn có mời lại nhà ăn cơm tối và cùng chung đón giao thừa.

Trên đường phố đă thưa người, dân chúng lo về nhà chuẩn bị cúng bái ngày cuối năm, chợ búa đóng cửa từ trưa chỉ c̣n khu chợ hoa, số hoa chưa hết, hạ giá rẻ bán tống bán tháo, nhà nghèo chờ đến hôm nay mới đi sắm hoa chưng Tết.

- "Chú Tâm, chú Tâm đến bố mẹ ơi"

tiếng trẻ con mừng rỡ khi thấy bóng Tâm từ xa lại. Nhà Vấn cũng theo thông lệ được quét vôi mới, một chậu mai để giữa nhà, trên bàn thờ hoa quả, bánh chưng bày biện tươm tất, tiếng nhạc xuân vang vang làm không khí rộn ră, tiếng người làm bếp gọi nhau dưới nhà. Vấn đón Tâm vào nhà mặt mày tươi tỉnh cười cười nói:

- "Ngồi xuống cho vững đi, tao có quà Tết cho mày đây!"
- "Thôi tao có nhà cửa ǵ đâu mà quà cáp, mang theo chỉ nặng thêm"
- "À món này nhẹ mà nặng lắm, mà đúng ra không phải của tao, ở ngoại quốc gửi về"
- "Gớm rào đón nhiều thế, cái ǵ đấy?"
- "Mày vậy là năm mới hên lắm đó, coi cái này trước khi nhận quà đi " .

Vấn cười, đưa ra hai phong b́, rồi dấu thơ của Tâm ra đàng sau lưng, chỉ đưa cho Tâm cái thư Đông Phố viết cho ḿnh. Tâm mới đọc hai hàng đầu đă bàng hoàng bật gọi
"Trời ơi! Đông Phố "

- co`n tiếp -

Phạm Doanh




Follow Ups:

Post A Followup



Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 Mă đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]